Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 39
Cập nhật lúc: 2025-01-10 14:46:40
Lượt xem: 92
Tên cầm đầu đám cướp cười ha hả, đôi mắt âm u nhìn chằm chằm Phùng Vận.
“Muốn đi? Cũng không hỏi thử xem đao của gia ngươi có đồng ý không!”
Hàn quang xé gió mà rơi xuống, binh khí va chạm tóe ra tia lửa chói mắt. Kẻ kia lao lên định đấu tay không với Khải Bính, nhưng bị Khải Bính đ.â.m trúng cánh tay, đau đớn đến toát mồ hôi lạnh, bất giác lùi lại phía sau.
Mấy vị thiếu niên Mai Lệnh vệ lập tức dấy lên tinh thần.
“Giết!”
“Bám theo Khải sư phụ!”
“Bảo vệ nữ lang!”
Trong thời buổi loạn lạc này, mạng người còn rẻ hơn cỏ, chuyện g.i.ế.t người hay người c.h.ế.t đều không có gì lạ.
Nhưng sự phản kháng và bảo vệ của đám thiếu niên Mai Lệnh về vẫn khiến Phùng Vận vô cùng chấn động.
Trái tim nàng, đã lâu lắm rồi mới đập mạnh mẽ đến vậy.
Có người vì nàng mà liều mạng.
Có người sẵn sàng vì nàng mà xả thân.
“Ta không đi.” Trong cơn kích động, Phùng Vận buông thanh đoản đao, rút từ trên xe ra một thanh trường đao, bước lên xe bò, lớn tiếng tuyên bố: “Hôm nay ta cùng các vị đồng sinh cộng tử!”
Sĩ khí của một đội ngũ nằm ở người chỉ huy.
Hình ảnh nàng đứng trên xe bò, dưới ánh chiều tà đỏ rực, như một bức tường thành vững chãi không thể công phá.
Máu đỏ b.ắ.n vọt lên cao.
Tiếng hò hét vang vọng như núi lở đất rung, bi tráng đến nhức nhối lòng người.
Thao Dang
Trong rừng núi phía xa, Bùi Quyết và Ngao Thất cưỡi ngựa lao tới, tận mắt chứng kiến cảnh này. Máu tươi văng lên khuôn mặt tuyết trắng của nữ lang, ánh lên vẻ đẹp yêu dị.
“Dừng tay!” Ngao Thất quát lớn, thúc ngựa lao lên phía trước.
Một đội kỵ binh chưa đến mà khí thế đã áp đảo.
“Lũ giặc to gan, dám làm càn trên địa bàn quân Bắc Ung?”
Đám cướp nghe tiếng vó ngựa đã hoảng hồn.
Tên cầm đầu quay đầu nhìn lại, vừa đỡ trường thương của Khải Bính vừa hét to:
“Chạy!”
Một đám cướp sợ hãi bỏ chạy tán loạn.
Bùi Quyết ghìm cương ngựa, lạnh lùng ra lệnh:
“Không để kẻ nào sống sót.”
Gió lạnh rít gào, mang theo giọng nói không lớn không nhỏ lọt vào tai. Phùng Vận chậm rãi buông thanh đao đang nắm chặt, từ giữa đám người nhìn về phía vị Bùi Đại tướng quân trên lưng ngựa.
Gần như cùng lúc ấy, từ trong rừng núi, hơn trăm binh sĩ mặc giáp, cầm vũ khí sắc bén ào ạt lao ra. Họ từ bốn phương tám hướng bao vây, theo tiếng gào thét của Ngao Thất, xông vào c.h.é.m g.i.ế.t đám cướp.
Khải Bính vừa rồi đang hăng máu, giờ hơi ngứa ngáy trong lòng.
“Nữ lang, chúng ta cũng xông lên trợ chiến?”
Phùng Vận ngăn hắn lại, “Không cần đâu.”
Đại tướng quân Bùi đã hạ lệnh “không để kẻ nào sống sót,” vậy thì đừng mong có thể moi được thông tin gì có giá trị từ miệng những người này.
Thật ra, nàng dám khẳng định đám người này thuộc quân Bắc Ung, một là do vị trí địa lý, hai là vì... kiếp trước nàng cũng từng gặp phải nhóm cướp này, nhưng lúc đó bọn chúng không viện cớ cướp lương thảo mà trực tiếp bắt nàng lên núi, làm nhục nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-39.html.]
Tên đầu lĩnh kia chính là tay chân thân tín của Lý gia trong quân Bắc Ung, ngay cả cách ăn mặc cũng không hề thay đổi.
Chỉ là, ở kiếp trước, bọn chúng đến muộn hơn một chút, muộn hơn rất nhiều.
Kiếp trước nàng cũng không có được đội Mai Lệnh vệ, chẳng có ai chịu liều mạng vì nàng.
Bọn thổ phỉ bắt cóc nàng, cuối cùng bị Bùi Quyết tìm được và g.i.ế.t sạch.
Thế nhưng, Bùi Quyết không làm như Lý Tang Nhược nghĩ, không bởi vì nàng từng bị một bọn lưu manh bắt giữ mà ruồng bỏ nàng. Hắn chỉ lặng lẽ đưa nàng trở về, tắm rửa sạch sẽ, sau đó vẫn tiếp tục sử dụng nàng.
"Không để lại người sống." Lần này, Bùi Quyết cũng nói câu tương tự.
Phùng Vận không nhịn được cười, nghĩ về sự tàn nhẫn của Bùi Quyết, và cả tình yêu của hắn.
Không để lại người sống, sẽ không để lại nhược điểm.
Vừa giữ được thể diện cho quân Bắc Ung, vừa bảo vệ được mặt mũi của Lý Thái hậu. Nếu để lộ chuyện đường đường là Thái hậu chấp chính lại vì ghen tuông mà sai người chặn đường làm nhục cơ thiếp của Đại tướng quân, chẳng phải sẽ khiến thiên hạ cười chê hay sao?
Người được Bùi Quyết bảo vệ quả thật có phúc, có chỗ dựa mà không lo sợ gì.
Càng nghĩ, nụ cười trên mặt Phùng Vận càng thêm rạng rỡ, nhưng ánh mắt nhìn về phía Bùi Quyết lại ngày càng lạnh lẽo…
25- Gần như nổ tung.
Trận chiến kết thúc rất nhanh.
Thi thể nằm la liệt trên mặt đất, kẻ c.h.ế.t ngay tại chỗ, kẻ bị c.h.ặ.t đứt tay chân. Quân Bắc Ung khiêng người đi, tiện thể dọn dẹp chiến trường. Nếu không phải mùi m.á.u tanh vẫn còn phảng phất trong không khí, có lẽ không ai biết rằng nơi đây vừa xảy ra một trận ác chiến, làm c.h.ế.t mấy chục mạng người.
Lúc này, Phùng Vận mới bước xuống xe bò, hành lễ với Bùi Quyết.
“Nhờ có Đại tướng quân ra tay kịp thời, nếu không e rằng chúng ta đã mất mạng.”
Nàng nói với giọng khách sáo nhưng cũng không kém phần xa cách. Bùi Quyết ngồi trên lưng ngựa, cao lớn oai phong, không nhúc nhích, chỉ lạnh nhạt đáp, “Ừ.”
Một tiếng “Ừ” rất hờ hững, như thể có đáp lại, mà cũng như chưa từng đáp.
Phùng Vận không lấy làm ngạc nhiên.
Bùi Quyết từ trước tới nay vẫn vậy, cho dù trên giường vui vẻ thế nào, nghe nàng nói gì cũng chỉ ừ một tiếng, biểu thị rằng hắn đã biết. Bảo hắn nói thêm câu gì, so với hái sao trên trời còn khó hơn.
Một kẻ lòng dạ sắt đá, vô tình vô nghĩa. Chẳng lẽ nàng còn mong hắn nói lời an ủi sao?
Phùng Vận khẽ cười, thản nhiên nói: “Địa phận của quý quân mà cũng có cướp g.i.ế.t người cướp của, thật sự khó mà tin nổi.”
Bùi Quyết mặt lạnh, không nói gì.
Phùng Vận lại hỏi: “Chẳng lẽ Đại tướng quân không thấy tò mò, bọn cướp này là từ đâu mà dám cả gan như vậy sao?”
Bùi Quyết nói: “Sẽ không có lần sau.”
Phùng Vận thuận nước đẩy thuyền: “Chẳng lẽ Đại tướng quân biết là ai?”
Với nụ cười ấm áp nhất nhưng giọng điệu sắc bén nhất, hành động của Phùng Vận không thể bắt lỗi, nhưng suy nghĩ kỹ lại càng thêm hàm ý sâu xa.
Ánh mắt Bùi Quyết rơi trên người nàng. Lúc này, Ngao Thất cưỡi ngựa tiến tới, chen vào giữa hai người, chắn đi ánh mắt đối diện của họ.
“Nữ lang có bị thương không?”
Sự nhiệt tình của thiếu niên như một ngọn lửa, đi đến đâu cũng bùng cháy đến đó, ngay cả hơi thở cũng tràn đầy sự quan tâm.
“Ta không sao.” Phùng Vận mỉm cười cảm kích, hành lễ với hắn, nhưng khi ngẩng lên lại ngẩn người.
“Mu bàn tay của Ngao thị vệ bị sao vậy?”
Ngao Thất giơ tay nhìn, cười vô tư, để lộ mấy chiếc răng trắng sáng: “Không cẩn thận xước một chút, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
Phùng Vận nói: “Ta có mang theo kim sang dược từ Đài Thành, về phủ sẽ đưa cho Ngao thị vệ thử.”
Ngao Thất mắt sáng lên, rạng rỡ như ánh mặt trời: “Được ạ.”