Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 391

Cập nhật lúc: 2025-04-21 08:26:02
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phùng Vận nói chuyện với Vệ Tranh, giọng điệu cũng hòa hoãn mấy phần.

“Đường xa mang đến, Vệ chủ ty cũng thật có lòng.”

Vệ Tranh chỉ tùy tiện đáp lại vài câu, rồi liền chuyển chủ đề quay trở lại.

“Vừa rồi là việc riêng, hiện tại ta có một chuyện công, rất khó giải quyết, còn muốn thỉnh giáo phu nhân.”

Phùng Vận khẽ cười, “Vệ chủ ty thật khách khí, ta chỉ là một nữ tử chốn khuê phòng, sao có thể xứng đáng để ngài thỉnh giáo?”

Vệ Tranh khi rời khỏi thôn Hoa Khê, liền lập tức hồi tưởng toàn bộ sự việc, cũng nhận ra sự ngu xuẩn của bản thân từ đầu tới c.uối, y từ trước đến nay chưa từng coi Phùng Vận là một phụ nhân tầm thường.

Nghe vậy liền lắc đầu, tay cầm chén trà nhấp một ngụm.

“Ta được thăng làm chủ ty, còn phải đa tạ phu nhân tương trợ.”

“Lời ấy là từ đâu mà ra?”

Thao Dang

“Phu nhân hành sự quả quyết, Vệ mỗ vô cùng bội phục.”

Trong lòng Phùng Vận hơi lấy làm kinh ngạc.

Quả nhiên không thể đem Vệ Tranh so với cái tên hồ đồ như Tống Thọ An được, y vậy mà đã nhìn ra được đầu mối trong chuyện này.

Nàng chỉ cười, “Ta chỉ là kẻ bị hại, vận khí không tốt mà thôi.”

Vệ Tranh cũng không vạch trần, chỉ nhíu mày nói: “Không giấu gì phu nhân, chức chủ ty này quả thực khó làm. Hôm qua ta mới đến Tín Châu, Đại tướng quân liền giao Tống Thọ An cho ta, khiến ta tiến thoái lưỡng nan...”

Phùng Vận cũng cúi đầu uống trà, từ tốn ngẩng đầu: “Ồ?”

Vệ Tranh mỉm cười, l.i.ế.m môi một cái, “Đại tướng quân viết hai chữ d.â.m tặc lên mặt Tống Thọ An, sau đó một đao c.h.é.m phăng cái thứ gã dùng để ăn cơm kia, ngâm vào nước muối, giao hết cho ta, bảo ta chuyển trình đến trước mặt Thái hậu.”

Y lại lắc đầu, thở dài.

“Quả thật là việc khó gánh. Đại tướng quân có ân với ta, nếu ta chống đối ngài ấy, chính là vong ân bội nghĩa. Nhưng nếu nghe theo lời ngài, thì... đắc tội Thái hậu, ta đây cũng chẳng cần làm chủ ty nữa. Hôm nay đến đây, chính là muốn thỉnh phu nhân chỉ cho Vệ mỗ một con đường sáng.”

Phùng Vận khẽ giật nhẹ mí mắt.

Nàng sai Cát Quảng đổ dầu đồng đốt lửa, vốn chỉ muốn hủy khuôn mặt của Tống Thọ An.

Không ngờ Bùi Quyết lại ra tay ngoan tuyệt như thế, dứt khoát thiến gã, không chỉ vậy còn đem ngâm muối, giao tận tay Thái hậu?

Phùng Vận chưa kịp nghĩ nhiều, bởi vì Vệ Tranh đang nhìn chằm chằm vào nàng, trông có vẻ thật lòng thỉnh giáo, kỳ thực là đang vòng vo nhờ nàng cầu xin Bùi Quyết.

Trước khi đến Tín Châu, Vệ Tranh đã biết Phương Phúc Tài phái mật thám, định âm thầm “giải quyết” Tống Thọ An, bịt miệng gã. Nhưng Tống Thọ An vẫn luôn bị quân Bắc Ung giám sát, người của Phương gia không có cơ hội ra tay.

Nào ngờ y vừa đến, Bùi Quyết liền giao người cho y, còn dặn phải “đích thân” đem “lễ vật” này trình lên Thái hậu.

Quả là củ khoai nóng bỏng tay.

Người người đều biết Bùi Quyết giao Tống Thọ An cho y.

Nếu “lễ vật” c.h.ế.t giữa đường, chính là đắc tội Bùi Quyết.

Còn nếu đúng như lời mà trình đến Thái hậu, đến lúc đó khiến Thái hậu mất mặt, truyền ra ngoài, y cũng khỏi cần làm chủ ty nữa.

Trong đó vi diệu thế nào, không nói cũng rõ.

“Vệ chủ ty đề cao ta rồi.” Phùng Vận lắc đầu, bật cười, “Bao nhiêu rối rắm như vậy, ta là một phụ nhân nơi hậu viện, sao dám tùy tiện góp lời?”

Vệ Tranh lại khom người thật sâu.

“Trước mặt tướng quân, người có thể nói chuyện, chỉ có phu nhân.”

Phùng Vận cong môi.

Nàng còn ước gì Lý Tang Nhược bị mất mặt giữa bàn dân thiên hạ, sao lại “giúp đỡ” chuyện này được?

“Không phải ta không giúp, mà là không giúp nổi, Vệ chủ ty.”

Tay đang hành lễ của Vệ Tranh hơi cứng lại, bất chợt hạ giọng thấp xuống.

“Xét đến việc Vệ mỗ từng phái người đưa thư, giúp phu nhân ứng đối, chẳng lẽ phu nhân cũng đành khoanh tay đứng nhìn, để Vệ mỗ rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan?”

Phùng Vận nhìn y, mặt không biểu cảm.

Vệ Tranh nói tiếp: “Vệ mỗ mới nhậm chức không lâu, nắm quyền Địch Kỵ Ty cũng còn nhiều trở ngại. Một số chuyện dù biết cũng không tiện nhúng tay... Nhưng chuyện này, ta là lấy đầu mình ra mạo hiểm mà giúp phu nhân đó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-391.html.]

Phùng Vận cúi đầu uống trà.

“Là chuyện gì?”

Vệ Tranh âm thầm cắn răng.

Người nữ nhân này đúng là không thấy thỏ thì không buông ưng, chẳng dễ đối phó chút nào.

Y chắp tay, nói:

“Chuyện vụ gỗ ở nghị quán, Vệ mỗ không đành lòng để phu nhân rơi vào vòng xoáy, mới ra tay cảnh báo. Nếu có thể giúp được tướng quân và phu nhân, thì cũng chẳng uổng cái tình lúc trước cùng nhau trồng trọt.”

Tình trồng trọt… y cũng nói ra được.

Phùng Vận khẽ đáp:

“Thì ra là vậy.”

Vệ Tranh lắc đầu:

“Chủ sự phủ khố ty là Lại Trung là người của Thừa tướng, ta cũng là bất đắc dĩ, mới phải dùng hạ sách như vậy.”

Phùng Vận híp mắt nhìn y, khẽ bật cười.

Tên Vệ Tranh này quả thực không đơn giản.

Không chấp nhặt chuyện cũ, lại biết nhìn đại cục trước mắt.

So với những gì nàng tưởng, y tinh tường hơn nhiều, tuyệt không phải loại người như Tống Thọ An chỉ biết dựa mặt mà trèo cao.

Nàng cầm chén trà còn bốc khói nóng hổi, thổi nhẹ một cái, cụp mi hỏi:

“Vệ chủty không cảm thấy then chốt của chuyện này, là ở Thái hậu nương nương sao?”

Lông mày Vệ Tranh nhíu lại thành một khối, nhìn nàng như không hiểu, chắp tay nói:

“Xin phu nhân chỉ rõ.”

Phùng Vận nhướng mày cười hỏi:

“Vệ chủ ty có muốn được Thái hậu sủng ái hơn nữa không?”

Ánh mắt Vệ Tranh khẽ rung động.

Nhìn ra được, y là muốn.

Quả nhiên là trung thành với Lý Tang Nhược đến tận xương tủy.

Phùng Vận mỉm cười:

“Nếu Vệ chủ ty chịu tin ta, ta lại có một cách, một là giúp Vệ chủ ty một lần lập được địa vị vững vàng trong lòng Thái hậu nương nương, từ nay về sau không cần phải tranh sủng với Phương Phúc Tài nữa. Hai là giải quyết vẹn toàn chuyện này, vừa không đắc tội Đại tướng quân, lại không khiến Thái hậu khó xử.”

Mi mắt Vệ Tranh giật liên hồi.

“Không giấu gì phu nhân, đêm qua ta trằn trọc cả đêm, nghĩ nát cả óc cũng không ra được cách vẹn toàn. Trừ phi Tướng quân giơ cao đánh khẽ, cho ta xử lý riêng Tống Thọ An, mới có thể làm Thái hậu vui lòng…”

Phùng Vận bật cười khẽ.

Một đôi mắt phượng ánh lên tia xảo quyệt.

“Vệ chủ ty vẫn là không tin ta rồi.”

Trong lòng Vệ Tranh tất nhiên là không tin.

Nhưng ngoài miệng vẫn tỏ vẻ kính cẩn:

“Vệ mỗ xin rửa tai lắng nghe.”

Phùng Vận nói:

“Trong triều, Vệ chủ ty ghét nhất là ai?”

Vệ Tranh không hiểu nàng hỏi vậy là có dụng ý gì, nhưng vẫn đáp:

“Phương Phúc Tài.”

“Vậy là dễ rồi.” Phùng Vận bật cười, trước tiên kéo gần khoảng cách:

“Vừa khéo ta cũng ngứa mắt cái tên hoạn quan ấy lâu rồi.”

Loading...