Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 395
Cập nhật lúc: 2025-04-21 08:26:10
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Các vị là sứ thần nước Tề phải không?”
Phùng Kính Đình dưới ánh nhìn của tiểu mỹ nhân liền ưỡn n.g.ự.c, phẩy nhẹ tay áo, chắp tay sau lưng:
“Đúng vậy.”
“Vậy thì,” tiểu cô nương nói, “không có chuyện mua một tặng một đâu.”
“Nương tử của chúng ta nói rồi: sứ thần nước Tề lắm tiền, phải ăn theo giá gốc.”
Phùng Kính Đình như bị sét đánh ngang tai.
Trong xửng tre đặt trên bàn gỗ kia bày đầy bánh bao của Ngọc Đường Xuân, vậy mà chính ông ta là chủ nhân, tới nơi còn phải ăn theo giá gốc.
Ông ta hừ một tiếng:
“Chủ các ngươi đâu? Gọi nàng ta ra gặp ta.”
Tiểu cô nương liếc ông ta một cái đầy khinh miệt:
“Ngươi là ai, mà muốn gặp chủ nhân nhà ta thì gặp được chắc?”
Phùng Kính Đình: “Ta là thân phụ của nàng ta!”
“Thật sao?” Tiểu cô nương kia chính là Nam Khôi, nghe vậy liền đánh giá ông ta từ đầu tới chân, lại liếc mắt ra hiệu với đồng nghiệp bên cạnh, ánh mắt mang theo ý cười khó hiểu.
“c.h.ế.t rồi sao? Chủ nhân nhà ta nói, phụ thân của nàng c.h.ế.t lâu rồi, c.h.ế.t đuối trong hầm phân, miệng còn đầy phân, người liệm xác moi suốt hai ngày vẫn chưa sạch nổi…”
“Câm miệng!” Phùng Kính Đình giận đến phát c.uồng.
“Phùng Thập Nhị nương đâu? Gọi nàng ta lập tức đến gặp ta!”
“Ngài nói phu nhân của Đại tướng quân sao?” Nam Khôi sớm đã nhận ra Phùng Kính Đình.
Khi trước chính Phùng Kính Đình đích thân đến Ngọc Đường Xuân, chọn nàng và mấy tỷ muội khác, dâng cho Bùi Quyết, làm sao nàng có thể quên nổi diện mạo của vị quận thái thú này?
Đáng tiếc, Phùng Kính Đình phong lưu vô số, lại đã quên mất nàng là ai.
Nam Khôi nói:
“Đại nhân làm khó tiểu nữ rồi, tiểu nữ chỉ là một nữ tử bán bánh bao, lấy đâu ra bản lĩnh mời được tướng quân phu nhân đến?”
Nói đoạn, nàng quay đầu vào trong hô lớn:
“Chủ nhân, có người tìm.”
A Lâu từ bên trong đẩy cửa bước ra, vừa nhìn thấy Phùng Kính Đình liền khựng lại.
Hắn vừa mới đến trấn Minh Tuyền sáng nay, sợ Phùng Vận không đủ người giúp việc, đặc biệt dẫn vài người tới hỗ trợ.
Không ngờ, vừa đến đã đụng mặt lão chủ cũ.
Phùng Kính Đình cũng nhận ra A Lâu.
Thao Dang
“Thì ra là ngươi làm chủ? Ngọc Đường Xuân của ta, từ khi nào lại rơi vào tay ngươi?”
A Lâu chắp tay hành lễ:
“Phủ quân hiểu lầm rồi. Tiểu nhân chẳng qua phụng mệnh chủ nhân mở cửa buôn bán, nào dám tự nhận là chủ của Ngọc Đường Xuân.”
Một tên gia nô mà dám xưng “ta” trước mặt ông ta?
Phùng Kính Đình trừng mắt nhìn A Lâu.
Ông ta phát hiện tên nô tài này lâu ngày không gặp, lại cao lớn hẳn lên, cũng vững vàng hơn nhiều, giọng nói cũng có khí lực, đối mặt với ông ta đã chẳng còn nửa phần c.ung kính.
“Thập Nhị nương đâu?”
A Lâu liếc nhìn ông ta đầy nghi hoặc:
“Phủ quân không biết sao? Nữ lang đã là tướng quân phu nhân rồi. Hiện giờ đang ở Tín Châu, nếu phủ quân muốn gặp, chỉ e…”
Hắn khẽ mỉm cười:
“Phải được Đại tướng quân cho phép mới được.”
Phùng Kính Đình giận đến run người:
“Vô lý! Có đâu phụ thân gặp nữ nhi mà còn phải thông qua nữ tế (con rể)? Đi gọi Thập Nhị nương đến gặp ta!”
A Lâu bĩu môi, liếc nhìn Nam Khôi, hai người cùng cười khúc khích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-395.html.]
Trước cửa tiệm, những người làm khác cũng cười ồ lên.
Ai nấy đều cảm thấy vui vẻ, như vừa nghe được chuyện cười lớn nhất trong ngày. Một hồi lâu vẫn chưa cười xong, có người thậm chí ôm bụng cười đến co quắp.
A Lâu vừa cười vừa xoa má, cười đến mức suýt nghẹn thở.
“Nếu phủ quân đến để dùng bữa, vậy thì xin thanh toán. Còn nếu muốn gặp tướng quân phu nhân, e là chúng tôi không thể làm chủ.”
“Ngươi…”
“Mời.”
A Lâu hơi nhướng cằm, nhìn thẳng ông ta.
Phùng Kính Đình sững người, môi run run, tựa như không thể tin nổi.
Một tên nô tài thấp hèn, trước kia vừa thấy ông ta là run rẩy cả người, vậy mà giờ đây lại dám, lại dám công khai khiêu khích hắn ông ta?!
218- Mùi vị trong lòng.
Ngay giữa trưa hôm đó, Phùng Vận đã nhận được tin từ trấn Minh Tuyền.
Nghe nói Phùng Kính Đình chịu nhục, nàng cũng không có biểu cảm gì, khuôn mặt vẫn giữ nét nhã nhặn với nụ cười dịu dàng.
“Làm ăn buôn bán, đương nhiên phải theo quy củ, đối xử công bằng.”
Ôn Hành Tố khẽ nhíu mày, cảm thấy câu “công bằng” kia hơi lệch nghĩa.
“A Vận làm vậy, e là sẽ khiến người đời dị nghị. Ảnh hưởng đến thanh danh.”
Nữ nhi bất hiếu với phụ thân, từ xưa tới nay vốn là tội lớn.
Trải qua bao đời, mấy ai dám trái đạo lý nghịch luân như vậy?
Phùng Vận rũ mắt, khẽ cười đáp:
“Từ ngày An Độ thất thủ, ta với Phùng Kính Đình đã không còn là phụ - nữ.”
“Nhưng trong mắt thiên hạ, các người vẫn là…”
“Thiên hạ là ai?” Phùng Vận ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười, “Thiên hạ nghĩ thế nào, nói thế nào, thì liên can gì đến ta? Ta chỉ quan tâm, trong lòng đại huynh, có thấy ta là kẻ bất hiếu không?”
Ôn Hành Tố sững sờ, ánh mắt ôn hòa hiện lên nụ cười cảm khái.
“Đại huynh chỉ là lo cho muội, chứ không trách muội…”
Một nữ tử, làm sao chịu nổi điều tiếng thế tục?
Ngay cả người kiên cường như mẫu thân của A Vận, chẳng phải cũng từng khốn đốn vì dư luận đó sao?
Ôn Hành Tố không muốn A Vận dẫm lên vết xe đổ của mẫu thân, nhưng nay nàng càng lúc càng giống bà, càng đi càng xa… hắn muốn kéo lại cũng không nổi…
“Đại huynh không cần lo.” Phùng Vận nói, “Ai trong thiên hạ dám ăn nói bậy bạ, ta sẽ cho gã mở mang kiến thức, hiểu lại một lần cho rõ: đạo đức của ta, Phùng thị A Vận, là gì.”
Ôn Hành Tố siết c.h.ặ.t quai hàm, thân thể nghiêm cẩn đang ngồi ngay ngắn cũng khựng lại đôi chút vì lời nàng.
“Muội cứ làm theo ý mình đi.”
Phùng Vận chớp chớp mắt, nhìn nụ cười bất đắc dĩ của đại ca, khẽ bật cười:
“Đại huynh là tốt với muội nhất.”
Ôn Hành Tố là người ôn nhã nho nhã, cốt cách thư sinh, trong xương lại là người truyền thống, bảo thủ.
Lúc Bùi Quyết giao việc bảo vệ nghị quán cho hắn, hắn vốn không ngờ nhiệm vụ đầu tiên lại là dằn mặt kế phụ.
Theo tính tình của hắn, tuyệt đối không đời nào chèn ép Phùng Kính Đình tại trấn Minh Tuyền, nhưng thị vệ phụ trách an ninh cố tình làm lơ, hắn cũng không ngăn lại.
Phùng Vận biết điều đó chẳng hề dễ dàng với hắn, nên cứ ra sức chọc cho hắn vui.
Hai huynh muội, người nhìn người, rồi cùng nở nụ cười.
Đúng lúc này, Cát Quảng từ bên ngoài bước vào, dường như có chuyện cần thưa. Thấy Ôn Hành Tố cũng có mặt, bước chân hơi khựng lại, đưa mắt nhìn Phùng Vận nhưng chưa lên tiếng.
Phùng Vận nói:
“Đại huynh không phải người ngoài, cứ nói thẳng.”
Cát Quảng liền khom người hành lễ:
“Tiểu nhân vừa nhận tin, Thái hậu nước Tấn đã dẫn sứ đoàn đến quận An Độ, lệnh Đại tướng quân xuất đô tiếp giá.”