Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 40
Cập nhật lúc: 2025-01-10 14:46:42
Lượt xem: 85
Bùi Quyết lạnh lùng quan sát, sắc mặt càng thêm âm trầm, không kiên nhẫn dặn dò Ngao Thất:
“Trời không còn sớm, đưa nàng về An Độ.”
“Tuân lệnh.” Ngao Thất nhìn Bùi Quyết, lại nhìn Phùng Vận.
Hai người họ rõ ràng có cảm xúc với nhau nhưng lại tỏ ra vô cùng lạnh nhạt. Nhớ lại đêm nọ tại Trường Môn viện bắt gặp cảnh tượng đó, trong lòng Ngao Thất có một nỗi bâng khuâng khó tả…
Bùi Quyết kéo dây cương, thúc ngựa quay đầu định rời đi.
Phùng Vận đột nhiên nhẹ nhàng cất tiếng gọi:
“Tướng quân!”
Nàng tiến lên vài bước:
“Quyên góp hai mươi vạn thạch lương cho quân Bắc Ung để giải quyết cơn nguy cấp, tướng quân có thể đáp ứng yêu cầu trước đây của ta không?”
Bùi Quyết quay đầu từ trên ngựa, ánh mắt chăm chú nhìn nàng.
Phùng Vận khẽ cười, bước tới chiếc xe bò, mạnh tay đập hai cái, vẻ mặt ung dung, nhẹ nhàng nói:
“Ngày mai giờ Thìn, xin tướng quân đến Hoa Nguyệt Giản ở An Độ để lấy hai mươi vạn thạch lương thảo.”
Bùi Quyết lặng lẽ nhìn nàng, đôi mày trầm xuống như một vực sâu không thể đoán được.
Phùng Vận cúi người hành lễ thật sâu:
“Tướng quân không lên tiếng, ta coi như tướng quân đã ngầm đồng ý.”
Không từ chối tức là đồng ý, đó là nhận thức của Phùng Vận về Bùi Quyết.
“Tùy nàng.” Bùi Quyết hờ hững đáp, thúc ngựa rời đi.
Phùng Vận dõi mắt theo bóng dáng cao lớn ấy ngày một xa, xuyên qua ánh hoàng hôn rồi dần khuất ở chân trời, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
---
Bình an vô sự trở về thành An Độ, Phùng Vận mang theo số lương thực đã qua kiểm tra, lòng tin càng vững.
Luận công ban thưởng.
Mỗi người trong đội quân của Mai Lệnh đều được thưởng hai trăm tiền, lại thêm t.hịt nướng và bánh nướng, tổ chức một buổi tiệc ăn mừng. Trên dưới ai nấy đều vui vẻ, ngay cả chú mèo Ngao Tử cũng được một con cá nhỏ, do chính tay Ngao Thất bắt lên.
Vào lúc đêm khuya, Tả Trọng bất ngờ từ đại doanh đến.
Mang theo một bức thư viết tay của Bùi Quyết, vẫn chỉ có bốn chữ:
“Lá thư đã nhận.”
Lúc chiều gặp ở Giới Khâu sơn, hắn vốn có thể nói thẳng, nhưng lại cố tình để người đưa thư đến.
Phùng Vận không nói gì, Tả Trọng lại dâng lên một con d.a.o găm.
“Tướng quân bảo thuộc hạ mang cái này cho nữ lang, để tự vệ.”
Đó là một con d.a.o găm hai lưỡi, lưỡi d.a.o hơi cong, trông giống như liềm, nhẹ nhàng, sắc bén. Chuôi d.a.o làm từ sừng tê giác, bao da bọc da thuộc, vừa tinh xảo vừa quý giá.
So với con d.a.o cong nhỏ của Phùng Vận, chiếc này tốt hơn rất nhiều, rất phù hợp cho nữ nhân sử dụng.
Phùng Vận thoáng nghi hoặc.
Đột nhiên thưởng cho nàng một vật quý như vậy, chẳng lẽ là vì áy náy chuyện của Lý Tang Nhược?
Nàng cầm d.a.o găm lên ngắm nghía một lát, khóe môi nở một nụ cười vấn vương.
“Đúng là con d.a.o tốt.”
Rồi nhẹ giọng nói:
“Ngươi sẽ mang tên là Tiễn Thủy, được chứ?”
Khóe miệng Tả Trọng khẽ co giật.
Thập Nhị nương quả là tâm tính trẻ con, đến cả d.a.o găm cũng phải đặt tên.
Nhưng sắc mặt nàng không được vui vẻ, chẳng thấy chút nào giống người vừa nhận được quà tặng mà phấn khởi.
Bởi vậy, Tả Trọng hồi tưởng lại chuyện xảy ra ở núi Giới Khâu ngày hôm nay. Sắc mặt nữ lang thay đổi rõ ràng khi thấy cảnh g.i.ế.t người diệt khẩu. Có lẽ nàng đã bị cảnh đó dọa sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-40.html.]
Hắn liền nói:
"Nữ lang tâm địa thiện lương, không hiểu lòng người hiểm ác. Hôm nay những kẻ đó buông lời dơ bẩn trêu ghẹo nữ lang, tướng quân không thể tha thứ được. Nếu không giết, không biết bọn chúng sẽ làm bại hoại thanh danh nữ lang đến mức nào..."
Phùng Vận đột ngột ngẩng đầu lên:
"Ngươi nói gì?"
Tả Trọng bị ánh mắt của nàng làm cho hoảng sợ, chần chừ giây lát rồi đáp:
"Tướng quân nói, chỉ có người c.h.ế.t mới biết giữ miệng."
Phùng Vận nắm c.h.ặ.t lấy thanh đoản kiếm Tiễn Thủy.
"Chỉ có người c.h.ế.t mới biết giữ miệng." Câu nói này kiếp trước Bùi Quyết cũng từng thốt ra. Phải chăng đó là để bảo toàn danh dự của quân Bắc Ung và giữ thể diện cho Lý Thái hậu?
Nàng chưa từng nghĩ, liệu có một khả năng khác giống như cách Tả Trọng hiểu...
Bùi Quyết g.i.ế.t người diệt khẩu, liệu có thể nào có chút mảy may là vì bảo vệ thanh danh cho nàng?
---
Bầu trời đã tối đen, nhưng cái nóng oi bức vẫn chưa tan hết, đêm cũng còn nóng nực.
Phùng Vận ngồi bên cửa sổ của Trường Môn viện, dường như đang chờ đợi điều gì đó.
Bên trong phòng, chiếc đồng hồ giọt nước vẫn lặng lẽ điểm thời gian.
Ngao Tử cuộn tròn trên chiếc chiếu cói của nàng ngủ say. Đột nhiên nó lăn qua, cắn lấy gấu áo nàng, kéo mạnh ra ngoài.
Phùng Vận chạm nhẹ vào mũi nó, khẽ mỉm cười:
"Im lặng nào, lát nữa phải dẫn ngươi đi săn. Chúng ta cần dưỡng sức, hiểu không?"
Ngao Tử quẫy quẫy vài lần, lại tiếp tục cắn gấu áo nàng, miệng phát ra những tiếng thở phì phò.
Phùng Vận tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ, liền thấy một bóng người vụt qua trong rừng mai.
Ai vậy? Tim nàng khẽ thắt lại, vuốt đầu Ngao Tử rồi đặt nó lại trên chiếu cói. Nàng cầm lấy thanh đoản kiếm Tiễn Thủy, bước chân nhẹ nhàng ra ngoài.
"Đứng lại!"
Bóng người dựng thẳng lưng cứng nhắc, quay lại.
Phùng Vận trông thấy khuôn mặt tuấn tú căng thẳng của Ngao Thất, vẻ như mình đang thiếu hắn một món nợ không trả, không khỏi bật cười:
"Ngao thị vệ thường ngày giám sát ta rất đường đường chính chính, sao hôm nay lại vụng trộm thế này?"
"Hừ!" Ngao Thất nhíu mày, ánh mắt đầy kiêu ngạo nhưng lướt qua đó là một thoáng bối rối, như thể vừa bị vạch trần bí mật nào đó, lúng túng khó xử. "Nữ lang chưa từng nói ta không được đến Trường Môn viện."
Phùng Vận nheo mắt nhìn hắn:
"Ta đã đắc tội gì với Ngao thị vệ sao?"
"Không có." Ngao Thất đáp cộc lốc.
"Vậy thì, chẳng lẽ ngươi đối với ta..." Phùng Vận định nói "có điều hiểu lầm," nhưng chưa kịp thốt hết câu, Ngao Thất như bị châm phải gai, vội vã phủ nhận:
"Không có. Nữ lang đừng suy diễn!"
"???" Phùng Vận nhướng nhẹ đôi mày, nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt.
"Ngao thị vệ có gì muốn biết có thể hỏi ta. Nếu đã không yên lòng, thì cứ đường hoàng canh giữ, không cần phải như vậy..."
Nói xong, nàng khẽ cúi người chào hắn, rồi quay đầu bỏ đi.
"Nữ lang không biết điều!" Ngao Thất tuyệt vọng vò đầu bứt tóc, bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Phùng Vận, gương mặt lập tức đỏ bừng. Hắn cố gắng biện hộ cho hành động của mình:
"Ta mà không trông, nữ lang đêm đó..."
Hắn đột nhiên ngừng lại, không khí liền trở nên ngượng ngập.
Phùng Vận hỏi:
"Đêm nào?"
Ngao Thất hai má đỏ bừng, theo phản xạ giấu đi chuyện Bùi Quyết từng lén vào Trường Môn viện ban đêm:
Thao Dang
"Đêm nữ lang uống rượu say đó, hành vi thật sự không ổn chút nào. Tự mình say còn không nói, lại để nha hoàn say theo. Nếu có kẻ trộm đột nhập, nữ lang có bao nhiêu cái đầu để c.h.é.m đây?"