Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 42

Cập nhật lúc: 2025-01-10 21:23:24
Lượt xem: 83

Thuần Vu Diễm tức giận quát lên:

“Dù sao cũng để ta mặc quần áo đã…”

“Không cần đâu.” Phùng Vận mỉm cười, nhàn nhạt nói: “Thuần Vu Thế tử cứ thành thật như vậy, ngược lại khiến ta an tâm hơn.”

Một người quanh năm đeo mặt nạ che giấu khuôn mặt, dĩ nhiên không muốn lộ thân thể trước người khác. Đối với Thuần Vu Diễm, tình cảnh này rơi vào mắt kẻ khác còn khó chịu hơn cả cái chết…

“Phùng thị! Tốt nhất ngươi g.i.ế.t ta đi, nếu không ta…”

“Ngoan ngoãn đi!” Phùng Vận lướt d.a.o găm trong tay, lạnh lùng dặn: “Đừng nhìn ngang ngó dọc, đừng giở trò gì cả…”

Nói xong, nàng liếc nhìn gương mặt hắn` đang như nuốt phải ruồi, rồi mỉm cười dịu dàng:

“Tốc độ của ngươi sẽ không nhanh hơn Ngao Tử của ta đâu. Cho dù d.a.o găm của ta không đủ nhanh, thì móng vuốt của Ngao Tử cũng đủ khiến nửa thân dưới của Thế tử… Ồ, không còn gì nữa.”

Thuần Vu Diễm hít sâu một hơi: “…”

Ai ai cũng nói Thuần Vu Diễm là một kẻ điên.

Nhưng Phùng thị nữ lang còn điên hơn hắn gấp trăm lần, ngàn lần.

“Đừng quá tức giận, cũng đừng nghĩ cách trả thù ta.” Phùng Vận bình thản khuyên nhủ:

“Nếu không phải do Thế tử quá nhỏ nhen, ta cũng chẳng dùng đến hạ sách này. Suy cho cùng, đều là Thế tử bức bách mà ra.”

“Ngươi quả thật không sợ chết!” Thuần Vu Diễm nghiến răng mắng.

Con mèo đã trộm áo bào của hắn gầm gừ một tiếng, lạnh lùng nhìn xuống phần bụng dưới của hắn, l.i.ế.m một cái lên đầu lưỡi. Cơ thể hắn lập tức run lên vì lạnh, im bặt không dám nói thêm lời nào. Đôi mắt nửa khép hờ, hắn coi mình như đã chết, ngoan ngoãn nghe theo lời Phùng Vận, ngồi lên chiếc nhuyễn tháp lần trước gặp nàng.

“Ngươi có biết hậu quả của việc đắc tội với ta không? Ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết…”

“Nam nhân cứng đầu, thật không đáng yêu chút nào.” Phùng Vận đột nhiên cúi xuống, như thể nổi lòng tốt, bĩu môi nói:

“Hay là Thế tử muốn thử d.a.o găm của ta, xem ta có thể giúp ngươi tỉa bớt lông không?”

Điên rồi!

Thuần Vu Diễm nghiến răng nghiến lợi, cơ thể khẽ run rẩy.

“Phùng thị, ngươi đang tìm chết…”

“Ừ!” Phùng Vận thản nhiên đáp:

“Nhưng trước khi ta chết, sẽ kéo Thế tử c.h.ế.t cùng.”

Thuần Vu Diễm nghe thấy luồng khí lạnh trong lời nàng, như hiểu ra điều gì, lập tức quay đầu nhìn nàng, đổi giọng hỏi:

“Ta từng đắc tội với nữ lang sao?”

Phùng Vận nhìn thẳng vào mắt hắn.

Một lát sau, nàng bật cười khẽ:

“Chưa từng.”

“Vậy tại sao ngươi hận ta?” Thuần Vu Diễm hỏi.

Phùng Vận cười nhẹ:

“Ta thể hiện rõ ràng đến vậy sao?”

Thuần Vu Diễm: “…”

Phùng Vận lại bật cười lần nữa, ánh mắt thoáng qua mặt nạ trên gương mặt hắn.

Không một mảnh vải trên người, còn đeo mặt nạ, quả thực có chút thừa thãi.

Sự tò mò trỗi dậy trong lòng, Phùng Vận vươn tay về phía mặt hắn. Nhưng vừa chạm tới, đã thấy ánh mắt hắn tràn đầy kinh hãi:

“Đừng làm bậy!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-42.html.]

Cởi mặt nạ, chẳng lẽ còn khó chịu hơn cả cởi y phục?

Phùng Vận cười nhạt một tiếng:

“Thế tử đừng sợ, nam nhân xấu xí ta gặp qua nhiều rồi. Ta không cười đâu.”

Cho dù đôi mắt có đẹp đến đâu, một nam nhân quanh năm đeo mặt nạ, khó tránh khiến người khác nghi ngờ trên gương mặt hắn có gì đó không thể để lộ ra ngoài…

Phùng Vận hoàn toàn vì tò mò, động tác gỡ mặt nạ vô cùng tùy ý, không để tâm nhiều.

Nhưng vào khoảnh khắc chiếc mặt nạ được tháo xuống, nàng sững người, mặt nạ trượt khỏi tay mà không hay biết.

Khuôn mặt này, đời người hai kiếp mới có thể gặp được, cực kỳ tuấn mỹ.

Vị Thế tử Vân Xuyên vương phủ này, mái tóc dài hơi ướt xõa xuống, hàng mi dài cong vút, đôi môi vì giận mà mím lại, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng sáng vượt bậc. Không chỉ có một gương mặt đẹp đến mức khó phân biệt nam nữ, thân hình hắn cũng không gầy guộc, mà săn chắc vừa phải. Chỗ cần gầy thì gầy, chỗ nên khỏe mạnh thì khỏe mạnh, tỷ lệ hoàn mỹ.

Thao Dang

Dù không có nét sắc sảo như Bùi Quyết, nhưng lại toát ra vẻ đẹp kỳ dị khiến người khác không thể rời mắt.

Ánh mắt Phùng Vận lướt từ trên xuống dưới, vừa lạnh lùng vừa chứa ý cười.

“Hai mươi vạn thạch lương, ta cho ngươi." Thuần Vu Diễm không chịu nổi bầu không khí lạnh lẽo đến mức khiến người ta tê cả da đầu này, nghiến răng nghiến lợi, "Ta cho ngươi còn không được sao?"

Nghe Phùng Vận nói chuyện, hắn hận.

Phùng Vận không nói, chỉ chăm chú nhìn hắn, hắn càng hận hơn.

Điều hắn hận nhất chính là bản thân không có tiền đồ, trong sự sỉ nhục tột cùng và ép buộc như vậy, thân thể lại bộc phát trạng thái trái ngược, cao hứng không ngừng...

27- Điên cuồng và mạnh mẽ.

“Phùng thị A Vận, chỉ cần ngươi buông d.a.o xuống, hai mươi vạn thạch sẽ là của ngươi.”

Lớn đến chừng này, Thuần Vu Diễm chưa từng phải hạ mình nói lời nhún nhường đến vậy.

Tuy nhiên, hắn nhận được chỉ là một tiếng cười lạnh khinh thường của Phùng Vận.

“Dễ dàng tin lời nam nhân, sẽ c.h.ế.t sớm.”

Dao găm mà nàng buông xuống, thì làm sao còn mạng mà sống? Phùng Vận không ngu ngốc.

Đầu óc Thuần Vu Diễm như muốn nổ tung.

Hôm nay hắn gặp phải chuyện mà suốt hai mươi năm cuộc đời hắn chưa từng gặp, thậm chí chưa từng nghĩ đến. Trên đời lại có nữ lang lớn gan đến thế, dám làm với hắn việc đại nghịch bất đạo như vậy.

Một thế tử không chịu để lộ dung mạo, vậy mà trên dưới toàn thân đều bị nhìn thấu, đó là sự sỉ nhục đến mức nào?

Mạch m.á.u trên trán Thuần Vu Diễm giật liên hồi, cả người như sắp sụp đổ.

“Nữ nhân điên khùng! Phùng thị nữ lang, ngươi đúng là một kẻ điên chính hiệu!”

“Đa tạ ngươi. Cũng vậy thôi mà.”

“Nói đi! Ngươi rốt cuộc muốn ta làm thế nào mới vừa lòng?”

Phùng Vận đáp: “Rất đơn giản. Khi Bùi đại tướng quân đến Hoa Nguyệt Giản, ta muốn thế tử trước mặt tướng quân, đích thân hứa hai mươi vạn thạch lương, đồng thời ký văn thư. Như vậy mới yên tâm.”

Hay cho một Phùng thị nữ!

Mồ hôi lạnh trên người Thuần Vu Diễm chảy dọc xuống sống lưng. Vì phẫn nộ, cơ thể hắn lại càng nhạy cảm mà bộc lộ sinh khí bừng bừng. Nhưng nữ lang kia lại vô liêm sỉ đến mức đứng yên nhìn hắn, khiến hắn không biết làm sao, cảm giác như hàng ngàn con kiến bò khắp người. Càng phẫn hận, càng không chịu nổi. Càng không chịu nổi, càng hưng phấn.

“Ta sẽ g.i.ế.t ngươi!”

“Đừng tưởng rằng có Bùi Quyết chống lưng, ta sẽ không làm gì được ngươi.”

“Phùng thị! Bản thế tử tại đây thề rằng...”

“Suỵt!” Phùng Vận khẽ cười, d.a.o găm ấn xuống, “Còn trẻ mà đã thề thốt, không tốt cho tuổi thọ. Hơn nữa, thề thốt thì có ích gì? Bao nhiêu Bồ Tát ở chùa Linh Sơn cũng không thể giữ được mạng cho những oan hồn trong chùa.”

Thuần Vu Diễm cười lạnh, “Ngươi đang bất bình thay bọn họ sao?”

“Ta không phải nữ Bồ Tát, chẳng rảnh rỗi quản nhiều chuyện như vậy.” Phùng Vận nhìn hắn tức giận đến run rẩy, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Loading...