Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 43

Cập nhật lúc: 2025-01-10 21:23:26
Lượt xem: 94

Kiếp này, cuối cùng nàng đã trả được mối thù kiếp trước, khi bị Thuần Vu Diễm vô cớ sỉ nhục mà bất lực phản kháng. Vì thế, lời lẽ của nàng càng thêm phần nhục nhã hắn.

"Thân thể của Thuần Vu Thế tử… quả thật là yêu mị lắm. Ngươi nhìn đi, rõ ràng là trong lòng có tình với ta, còn cố ý muốn quyến rũ ta nữa chứ..."

Nàng nở nụ cười nửa như trêu chọc, nửa như không, đem toàn bộ những lời mà Thuần Vu Diễm từng dùng để giễu cợt nàng kiếp trước trả lại cho hắn. Đáng sợ hơn, con d.a.o sắc bén trong tay nàng vô tình hay cố ý chạm tới chỗ hiểm của hắn.

"Quả nhiên là vật tốt…" Thấy gương mặt tuấn tú của Thuần Vu Diễm đỏ bừng như muốn rỉ máu, nàng lại nghiêm mặt giải thích, "Ta nói d.a.o của ta, ngươi xem, nó sắc bén biết bao, thổi qua liền đứt, cắt vật gì cũng ‘xoẹt’ một tiếng là xong.”

"Phùng Vận!" Thuần Vu Diễm gầm lên, gọi thẳng cả họ tên nàng, như muốn phát điên.

"Suỵt, nhỏ tiếng thôi." Phùng Vận nhẹ giọng nhắc nhở, "Nếu để thuộc hạ của ngươi nghe thấy, ta chỉ còn cách mời họ vào đây cùng xem."

Thuần Vu Diễm: …

Hắn cam chịu nhắm c.h.ặ.t mắt.

Thao Dang

Không gian trong phòng dường như lạnh hơn một chút. Hắn cảm thấy lạnh, chưa từng lạnh đến thế. Nhưng nữ nhân Phùng gia đáng c.h.ế.t kia vẫn không chịu buông tha, giọng nói nhẹ nhàng nhưng độc địa vô cùng.

"Thế tử đừng lo, vật này cũng không phải cái gì ghê gớm lắm. So với Đại tướng quân Bùi Quyết, vẫn còn kém xa. Ta xem qua rồi sẽ quên ngay, chẳng nhớ được đâu."

Nữ nhân họ Phùng này thật đáng ghét!

Lại dám nhục nhã hắn như thế!

Đôi mắt Thuần Vu Diễm đỏ rực, thân thể như muốn bốc cháy.

"Yêu nữ! Điên rồ! Ta nhất định khiến ngươi c.h.ế.t không toàn thây!"

"Thật sao?" Phùng Vận khẽ xoay cổ tay, lưỡi d.a.o mỏng sắc lướt nhẹ. Trong sự tĩnh lặng, cảm giác như có ngàn vạn con kiến bò qua khiến người ta khó chịu không chịu nổi. Thuần Vu Diễm nghiến răng cảnh cáo.

"Đừng làm loạn!"

"Thế nào là làm loạn? Là thế này, hay thế này?" Phùng Vận châm chọc.

"Phùng thị! Hai mươi vạn thạch lương, ta cho ngươi. Ngươi nói thế nào, ta làm thế ấy."

"Thế tử còn muốn g.i.ế.t ta không?"

Giết! Giết ngàn lần, vạn lần.

Thuần Vu Diễm nhắm mắt, hít sâu. "Không g.i.ế.t nữa..."

Phùng Vận cúi mắt, nhìn thẳng vào hắn. "Lời thế tử nói, ta có nên tin không?"

Hơi thở của nữ nhân phả nhẹ lên má, khiến tai Thuần Vu Diễm đỏ rực. Hắn cảm giác như toàn thân đang bốc cháy, cơ thể không tự chủ được mà run rẩy. Trong hắn bỗng dấy lên một ảo giác kỳ lạ, hy vọng nàng đừng rời đi, hãy gần hơn chút nữa, thân thiết hơn chút nữa...

"Sao thế tử không nói gì?" Phùng Vận cười hỏi.

"Ưm…" Thuần Vu Diễm không ngờ được rằng, khi hương thơm nhè nhẹ từ nàng phả vào tai, hắn lại thấy tê dại khắp người, trong đầu như có dây đàn bị cắt đứt, bất giác bật ra tiếng rên nhỏ.

Đúng lúc đó, từ dưới lầu vọng lên tiếng của bọn hạ nhân.

"Thế tử có chuyện gì gọi chúng ta không?"

"Ta nghe trên lầu có tiếng nữ nhân, có vẻ không ổn. Chúng ta lên xem thử chứ?"

"Thế tử đang tắm, làm sao có tiếng nữ nhân được?"

"Thế tử không phải là… hì hì…"

"Đừng nói bậy."

"Gọi thế tử không trả lời, chúng ta vẫn nên lên xem thì hơn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-43.html.]

Trên gương mặt Thuần Vu Diễm vừa le lói chút hy vọng, ngay sau đó lại chuyển thành tuyệt vọng. Trước mắt hắn vẫn là gương mặt tuyệt mỹ nhưng lạnh lẽo vô tình của Phùng Vận.

"Nếu không muốn hạ nhân nhìn thấy dáng vẻ nhục nhã này, thì hãy nói với họ: Ngươi rất ổn, không có chuyện gì xảy ra."

Thấy Thuần Vu Diễm mím môi im lặng, nàng lại khẽ nở nụ cười.

"Tất nhiên, thế tử cũng có thể lớn tiếng kêu cứu, nói với bọn họ rằng ngươi không mảnh vải che thân, bị nữ nhân họ Phùng cầm d.a.o uy hiếp, bảo họ mau lên cứu ngươi."

"..."

Thuần Vu Diễm nhắm c.h.ặ.t hai mắt, điều chỉnh hơi thở, trầm giọng nói:

"Ta này đang tắm, kẻ nào xông vào, giết!"

Chữ "giết" được bật ra từ hàm răng nghiến chặt, Phùng Vận cảm thấy người hắn muốn g.i.ế.t chính là nàng.

Nhưng như thế thì có sao?

Sống lại một đời, nàng chỉ muốn xem những lang quân bảnh bao, cao quý kia phải giận dữ đến mức nhảy cẫng lên mà lại không làm gì được thì sẽ trông như thế nào.

Thuần Vu Diễm chưa bao giờ có một khắc khó chịu đựng đến vậy.

Hắn mong thời gian trôi qua nhanh hơn, vừa hy vọng Bùi Quyết mau chóng xuất hiện, lại vừa mong hắn đừng bao giờ đến. Trong sự chờ đợi vừa phức tạp vừa dằng dặc đó, không biết bao lần hắn suýt sụp đổ, muốn xin Phùng Vận cho một tấm áo che thân, nhưng lại tự dặn bản thân phải giữ bình tĩnh.

Chỉ là bị một nữ lang nhìn thôi mà?

Có gì đáng để bận tâm?

Thuần Vu Diễm há lại để tâm?

Chẳng qua bị nàng dùng lời nói sỉ nhục?

Hắn đâu có thật sự "nhỏ"! Là mắt nàng mù thôi!

Vừa toát mồ hôi lạnh vừa ngầm chửi rủa, lại vừa nghĩ điên cuồng xem làm thế nào để g.i.ế.t nàng. Trong sự bất lực bị ép buộc ấy, tâm trạng của hắn giống như đứng trên lưỡi dao, từng đợt sóng cảm xúc mạnh mẽ dâng trào, khi nóng khi lạnh, bức bối như ngồi trên bàn chông. Vậy mà nữ lang kia chẳng buông tha, sắc vóc kiều diễm của nàng hết lần này đến lần khác khiến hắn sống không bằng chết…

Tựa như đã qua cả một đời, cuối cùng phía dưới lầu truyền đến tiếng bẩm báo của thị vệ.

“Bẩm chủ tử, Bùi đại tướng quân cầu kiến.”

Không gian quanh nhã thất trở nên tĩnh lặng.

Bùi Quyết đặt từng bước nặng nề lên bậc gỗ, nhịp chân toát lên sự mạnh mẽ.

Cửa được đẩy ra, một bóng dáng cao lớn dần xuất hiện ngoài màn trướng.

Do ánh sáng khác biệt, Bùi Quyết không thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong màn, nhưng người ở trong lại thấy rõ ràng hắn. Ngũ quan lạnh lùng, từng cử động mang theo sự sắc bén và áp bức, tự nhiên sở hữu khí thế mạnh mẽ khiến kẻ khác không dám lại gần.

Phùng Vận thầm tự hỏi, nếu đổi thành đối mặt với Bùi Quyết, nàng e rằng mình không dám ra tay như khi đối diện Thuần Vu Diễm.

Nhưng nàng sẽ đổi cách khác.

Bùi Quyết nhìn màn trướng buông thấp, dưới sự dẫn dắt của hầu cận, khoanh chân ngồi xuống vị trí khách, lưng thẳng như kiếm, lạnh nhạt nhưng không thất lễ.

"Thuần Vu thế tử, đã lâu không gặp."

Hai người vốn có chút quan hệ họ hàng xa, thói quen không ra mặt của Thuần Vu Diễm, Bùi Quyết rất rõ. Hắn dường như không phát hiện có gì khác thường phía sau rèm.

Ngay cả người hầu cũng không hay biết.

Chỉ thấy lạ là chủ nhân chưa thắp đèn, bên trong rèm tối mịt, nhưng ngoài điều đó ra chẳng nhận ra gì khác. Bọn họ nghiêm cẩn dâng trà cho Bùi Quyết, không chút sơ suất.

Bên trong màn dường như khẽ động.

Giọng Thuần Vu Diễm có chút trầm, " Vọng Chi huynh vì sao hôm nay đến đây?"

Loading...