Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 44

Cập nhật lúc: 2025-01-10 21:23:27
Lượt xem: 101

Bùi Quyết nói:

“Đến tìm Thế tử mượn lương cứu cấp.”

Thái độ tự nhiên này, giống y như nữ nhân họ Phùng đáng ghét kia, cứ như chắc chắn hắn có, lại chắc chắn hắn sẽ không từ chối.

Thuần Vu Diễm im lặng hồi lâu, không nói lời nào.

Cách một tầng rèm mỏng, tựa hồ có một cơn giận mơ hồ dâng trào.

Bùi Quyết ngẩng đầu:

“Thế tử không muốn?”

“Là…”

Ngừng một chút, Thuần Vu Diễm khẽ đáp, giọng mang theo chút run rẩy, rồi hít sâu một hơi, cười nói:

“Vân Xuyên ở quận An Độ… đúng là có dự trữ hai mươi vạn thạch lương thực, vốn chuẩn bị cho mùa đông đói kém năm nay. Nay nếu huynh gấp rút cầu cứu, lấy ra giúp khẩn cấp thì cũng được.”

28- Nhã Tạ tương đổi.

Lời này không giống phong cách nói chuyện của Thuần Vu Diễm.

Nhưng hắn đã mở lời, Bùi Quyết không có lý do từ chối.

“Thế tử giúp đỡ giữa lúc khó khăn, đợi ta bẩm báo với Thánh Thượng, nhất định sẽ hồi đáp Vân Xuyên hậu lễ.”

“Ồ… không cần!” Giọng Thuần Vu Diễm càng khàn hơn, như mang theo chút bực dọc cắn răng:

“Việc này phụ vương ta còn chưa biết…”

Nếu biết, chỉ sợ sẽ l.ộ.t d.a hắn.

“Đợi huynh giải được cơn nguy cấp, rồi trả lại cho Vân Xuyên.”

Bùi Quyết chăm chú nhìn tấm rèm, hơi nheo mắt, bên trong vang lên những âm thanh rất nhỏ, tựa như có một hơi thở quen thuộc nào đó…

Lúc này, một tỳ nữ bưng khay gỗ đàn hương tiến đến trước mặt hắn, quỳ xuống, hai tay dâng lên qua đầu.

“Tướng quân, xin mời xem qua.”

Trên khay là một tờ khế thư.

Nội dung đại ý Vân Xuyên cho Đại Tấn vay hai mươi vạn thạch lương thực, hẹn trong năm sẽ trả lại.

Khế thư có đóng dấu của Thuần Vu Diễm, còn có bút tích của chính hắn, không thể giả mạo.

Bùi Quyết không vội lấy, chỉ nhíu mày, như đang trầm tư điều gì.

“Vọng Chi huynh …” Thuần Vu Diễm như không kiên nhẫn được nữa, đến cả hơi thở cũng trở nên dồn dập, nghe còn có chút bất thường:

“Huynh… nhận ngay đi. Đừng chần chừ thêm… quân Bắc Ung đang đợi lương cứu trợ.”

Bùi Quyết lạnh lùng liếc mắt một cái, khẽ vuốt tay áo, cầm lấy khế thư, xem qua một lượt.

“Nếu vậy, ta cung kính không bằng tuân mệnh.”

Thuần Vu Diễm thở phào nhẹ nhõm:

“Huynh quý nhân việc bận, đệ sẽ không làm phiền lâu, vài ngày nữa sẽ phái binh đến vận lương…”

Rầm! Một vật gì đó rơi xuống.

Thuần Vu Diễm hít một hơi, vội vàng đổi giọng:

“Vẫn là hôm nay đi, huynh cần gấp như thế, vậy thì trưa nay, phái binh đến kho phủ An Độ lấy lương”

Bùi Quyết liếc mắt:

“Thế tử giấu lương thực, đúng là bất ngờ.”

“Ừm…” Giọng Thuần Vu Diễm cổ quái.

Tấm rèm rủ xuống khẽ lay động theo gió, càng thêm kỳ lạ.

Tuy vậy, Nhã Tạ có vài người hầu, lại vừa cho vay hai trăm ngàn thạch lương, dù Thuần Vu Diễm có tính tình quái gở, Bùi Quyết cũng tuyệt đối không thể vén rèm nhìn trộm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-44.html.]

Bùi Quyết đứng dậy, đi đến giữa phòng, hơi cúi người hành lễ.

Ánh mắt hắn hạ xuống theo góc độ này, vừa vặn nhìn thấy bên chân trần của Thuần Vu Diễm, có thêm một đôi chân khác…

Ánh sáng sau rèm mờ mịt, nhưng có thể thấy đó là một đôi chân rất thanh tú.

Đôi giày nam, nhưng kích thước lại của nữ nhân.

Bùi Quyết ngẩng đầu:

“Hôm nay Thế tử có chút bất tiện sao?”

Toàn thân lông tơ của Thuần Vu Diễm dựng đứng.

Lưỡi d.a.o nhỏ đặt ngay chỗ hiểm, mạng sống của hắn bất cứ lúc nào cũng có thể bị lấy đi. Nhưng điều hắn lo lắng không chỉ đơn giản là cái chết. Điều đáng sợ hơn chính là sự nhục nhã này bị phát hiện, nhất là để lọt vào mắt Bùi Quyết. Nếu thế, hắn thà c.h.ế.t còn hơn.

Thuần Vu Diễm nhắm mắt lại, cố gắng trấn tĩnh.

"Huynh lo lắng quá rồi, đệ vốn không thích gặp gỡ ai, mong được lượng thứ."

Dưới sống mũi cao thẳng của Bùi Quyết, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, giọng nói mang theo sự lạnh lẽo.

"Không thích gặp người, vậy mà trong trướng lại giấu một mỹ nhân?"

Thuần Vu Diễm khẽ hít một hơi thật nhẹ, rồi bật cười nhạt.

"Không giấu huynh trưởng, đệ vừa thu nhận một mỹ cơ, đang lúc cao hứng thì huynh lại tới thăm… Ừm, nhất thời không thể dứt ra, nên để nàng ấy quấy nhiễu đôi chút."

"Thú vui thanh nhàn quá nhỉ," Bùi Quyết bình thản đáp.

Ánh mắt Thuần Vu Diễm lướt qua Phùng Vận, ẩn chứa sự ác ý. Hắn thực sự muốn khiến nữ nhân điên này phải mất hết thể diện trước vị Đại tướng quân mà nàng luôn ngưỡng mộ.

Nhưng lưỡi d.a.o kề sát cổ khiến hắn không dám hành động liều lĩnh.

Cảm giác lạnh lẽo ở chỗ hiểm khiến hắn nén cười lớn, cố gắng tỏ ra tự nhiên, rồi ngấm ngầm tính kế trêu tức Phùng Vận.

"Huynh trưởng xưa nay không gần gũi nữ sắc, thế nào lại động lòng trước nữ nhi của kẻ địch? Chẳng hay Phùng Thập Nhị nương có tài nghệ gì mà khiến huynh mê mẩn đến vậy?"

Sắc mặt Bùi Quyết thoáng trầm xuống.

Đúng lúc này, trong màn trướng bỗng truyền ra âm thanh kỳ quái. Hai đôi chân quấn vào nhau, chẳng biết nữ nhân bên trong dùng thủ đoạn gì mà Thuần Vu Diễm phát ra những tiếng thở dốc liên tục…

Giữa ban ngày ban mặt, hành vi thế này thật là hoang đường!

Bùi Quyết lạnh mặt, cất giọng dứt khoát:

"Thế tử bận việc, bản tướng xin cáo từ!"

Thao Dang

Nhìn bóng lưng Bùi Quyết rời đi, Thuần Vu Diễm mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt bừng lửa giận nhìn chằm chằm Phùng Vận. Hắn nghiến răng, ra lệnh cho thuộc hạ:

"Tất cả lui ra ngoài!"

"Tuân lệnh!" Tiếng bước chân rời đi bên ngoài.

Cánh cửa đóng lại, ánh sáng trong phòng càng thêm u tối.

Thuần Vu Diễm nhìn Phùng Vận cười như không cười, lòng hận nàng đến cực điểm.

"Ngươi đã toại nguyện, còn không mau thả ta ra?"

Phùng Vận liếc mắt ra hiệu cho Ngao Tử, khiến nó từ cửa sổ lặng lẽ nhảy xuống.

"Thế tử yên tâm, chuyện hôm nay ta sẽ giữ kín. Dung mạo và đặc điểm cơ thể của thế tử, ta cũng sẽ không kể lại cho ai… Nhưng, sắc đẹp hiếm có, xin cho phép ta vẽ lại để giữ làm kỷ niệm riêng."

"Ngươi dám!" Thuần Vu Diễm nghiến răng ken két. "Tin hay không, ta thật sự sẽ g.i.ế.t ngươi!"

"Vậy chẳng lẽ vừa nãy không thật, bây giờ mới thật sao?"

Phùng Vận khẽ cười, vẻ mặt không hề sợ hãi.

"Nếu ta có mệnh hệ gì, chỉ e rằng tùy tùng của ta sẽ không giữ nổi bức họa, hoặc sẽ dâng lên tướng quân, hoặc sẽ truyền bá khắp nơi."

"Tin tức lan ra, danh tiếng lẫy lừng của thế tử e rằng sẽ truyền tụng nghìn đời…"

"Vậy nên, thế tử hãy mong ta sống thật lâu dài. Tái ngộ nhé!"

Nói rồi, Phùng Vận nhanh chóng trượt xuống từ lầu hai.

Ngao Tử như lúc đến, thành công dẫn dắt hộ vệ rời đi. Phùng Vận nhẹ nhàng vượt tường, rời khỏi viện, hành động thoăn thoắt không chút do dự.

Loading...