Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 47

Cập nhật lúc: 2025-01-10 21:23:32
Lượt xem: 73

Trường Môn viện.

Phùng Vận nghe A Lâu bẩm báo, vô cùng hài lòng.

“Cứ để họ tức c.h.ế.t đi! Ai thuận theo ta, thì sẽ ban phú quý ân sủng. Kẻ nghịch ta... một ngày cũng không để họ ngẩng mặt. Truyền lời, Lâm cơ bướng bỉnh không chịu sửa đổi, Kiều cơ, Thanh cơ thì trợ Trụ vi ngược. Cả ba người nhịn đói một ngày, cấm túc tại Lục Liễu viện.”

Nàng muốn những kẻ đó biết rằng, chỉ khi đồng lòng với nàng mới có ngày tháng yên ổn. Đi theo Lâm Nga chỉ có đường xui xẻo, bụng đói cồn cào.

A Lâu chăm chú nhìn nàng.

Thập Nhị nương này thật cay nghiệt.

Nhưng hắn, càng ngày càng thích.

Sau khi dặn dò xong, Phùng Vận tiếp tục viết thư, báo cáo với Bùi Quyết:

“Có cơ thiếp không chuyên tâm làm việc, gây chuyện thị phi trong nội trạch, vu khống danh tiếng của tướng quân. Nhịn đói thêm một ngày nữa, để làm gương cho kẻ khác.”

“Nhân danh tướng quân phát cháo, thu hoạch được không ít. Người dân không còn e sợ quân Bắc Ung, sản xuất dần khôi phục. Nhưng cho cá không bằng cho cần câu. Sao tướng quân không nhân cơ hội thuận nước đẩy thuyền, trả lại đất hoang rộng lớn cho dân canh tác? Chia đều ruộng đất, đôi bên cùng hưởng lợi?”

“Chu Thiên tử phân chia chín châu cho dân chúng, đất đai vốn thuộc về dân. Thế nhưng, quan lại, thế gia, quý tộc nổi lên chiếm đoạt. Kẻ giàu, núi non dài ngàn dặm, ruộng vườn bạt ngàn bát ngát. Người nghèo, dưới chân không có đất cắm dùi…”

“Nhiều năm chiến loạn, dân ly tán, ruộng vườn bỏ hoang, dân sinh kiệt quệ. Đại tướng quân chia đất cho dân cày cấy, chính là tạo phúc cho một phương, cho muôn dân, cho đời sau.”

“Tuy nhiên, thời chiến quân chính không phân, tướng quân cưỡi ngựa lo binh, xuống ngựa phải lo dân, thực sự khó mà toàn vẹn cả hai. Sao không giao cho cấp dưới làm? Ta rất có kinh nghiệm, nguyện vì tướng quân hết sức cống hiến.”

Thao Dang

Nàng không ngần ngại tự tiến cử, đưa ra nhiều ý kiến, cũng chẳng màng Bùi Quyết sẽ nghĩ thế nào, chỉ việc nhét thư vào phong bì, giao cho Ngao Thất.

“Phiền Ngao thị vệ.”

Ngao Thất hờ hững ừ một tiếng, nhét thư vào n.g.ự.c áo.

Hắn đột nhiên hỏi: “Canh cá ngon không?”

Phùng Vận ngớ ra một lát, rồi bật cười.

Đầu bếp thích nghe khen món ăn của mình, chắc hẳn người bắt cá cũng muốn được khen ngợi cá của hắn, đúng không?

Phùng Vận trả lời: “Thịt cá tươi ngon, không thua gì cao lương mỹ vị.”

Ngao Thất lại hỏi: “Ngao Tử thích chứ?”

Đôi mắt Phùng Vận cong lên, như đang cười. “Tất nhiên. Ngao Tử thích lắm.”

Khóe môi Ngao Thất không nhịn được mà nhếch lên, lộ rõ vẻ thoải mái. Nhưng thiếu niên ngạo kiều vẫn giữ bộ dáng bề trên, khẽ hừ một tiếng:

“Tiện nghi cho các người rồi. Ăn hết ta sẽ đi bắt tiếp.”

Chờ hắn ra khỏi cửa, Phùng Vận buồn cười bế Ngao Tử lên, hôn một cái.

“Ca ca ngươi thật thích bắt cá. Ngao Tử, ngươi tha hồ ăn cá rồi.”

30- Phu quân của nàng.

Phùng Vận gửi thư đi, quả nhiên không đợi được hồi âm từ Bùi Quyết.

A Lâu có chút bất bình thay chủ nhân.

Hắn cử người dò hỏi, thì ra lương thực mà Tần Đại Kim vận chuyển quân lương chính là từ kho ẩn sâu bên dưới phủ khố mà Phùng Kính Đình đã đốt. Dưới tầng tầng phiến đá là một kho lương bí mật còn lớn hơn nữa. Không ai biết Thuần Vu Diễm đã làm cách nào mà biến kho dưới phủ trở thành kho riêng của hắn, và đã phải trả cho vị tiền nhiệm bao nhiêu dầu mỡ để đổi lấy điều đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-47.html.]

Hai mươi vạn thạch lương thực – đó là công lao trời biển.

Nữ lang còn lấy danh nghĩa tướng quân phát cháo, giúp tướng quân giành lại danh tiếng.

Trong mắt A Lâu, tướng quân nên trọng thưởng cho nữ lang.

Sao có thể coi như không có chuyện gì xảy ra?

Nhưng Phùng Vận lại thản nhiên như không, cũng không giận dữ, vẫn tiếp tục trông coi cửa hàng Phùng gia, đốc thúc Khải Bính huấn luyện đội Mai Lệnh vệ, và lấy danh nghĩa Đại tướng quân phát cháo.

A Lâu không biết chuyện ở Hoa Nguyệt Giản, đôi lúc còn lẩm bẩm đôi câu oán trách.

Phùng Vận chỉ cười bảo hắn, đừng chỉ nhìn được mất trước mắt, phải nhìn xa hơn.

A Lâu không nhìn xa được, nhưng hắn sẵn lòng nghe lời nữ lang.

Làm đại quản sự không phải chuyện dễ dàng. A Lâu biết chữ chẳng nhiều, trước đây cũng không biết tính toán, nên mọi thứ đều phải học lại từ đầu.

May mắn thay, nữ lang đặc biệt mời một thầy quản sự, từ việc lập sổ sách đến quản gia, từng chuyện một dạy hắn.

Trước đây, A Lâu chưa từng nghĩ rằng, chỉ quản một cái nhà thôi mà lại có lắm kiến thức đến vậy. Hắn càng không nghĩ, đã lớn đến thế này rồi mà vẫn phải học lại từ đầu, học chữ, học toán…

Không chỉ có mình hắn học, mà cả những người khác trong phủ cũng bị kéo vào học.

Hơn nữa, nữ lang không giữ gì làm của riêng, còn thưởng hậu cho thầy dạy. Không chỉ con cái trong nhà bộ khúc mà cả con cái của gia đình người hầu, tạp dịch trong phủ, bất kể trai gái, đều có thể miễn học phí mà nghe thầy giảng bài…

Đây là chuyện tốt như trời ban, trước đây ai dám nghĩ tới?

Biết chữ vốn là đặc quyền của thế gia quý tộc, vậy mà con cái dân nghèo lại cũng có thể học chữ, học toán sao?

A Lâu vui đến mức ngủ cũng bật cười.

Hắn từng lén hỏi nữ lang, vị thầy kia cái gì cũng biết, tại sao nữ lang không để thầy quản gia mà lại mất thời gian rèn dũa một kẻ ngốc nghếch như hắn?

Nữ lang chỉ cười: “Bởi vì ngươi là A Lâu, những người khác không phải.”

Ý nghĩ của nữ lang, A Lâu không tài nào hiểu được. Nhưng hắn đoán, có lẽ bởi ngày đó khi rời thành cầu hòa, trong phủ không ai chịu lái xe cho nữ lang, hắn dù rất sợ hãi vẫn đứng ra.

Nhưng nữ lang không biết, hắn là bị người khác đẩy ra…

Đó là bí mật lớn nhất của A Lâu, không dám nói với ai, chỉ âm thầm nỗ lực học hỏi, làm tốt vai trò quản gia, san sẻ gánh nặng cho nữ lang.

Những ngày này, trong phủ thay đổi rất lớn, vượt xa sự mong đợi của mọi người.

Ai dám nghĩ? Một nữ lang mềm yếu như vậy lại thật sự quản lý được một gia đình lớn thế này, mà còn lập nên quy củ, đâu ra đấy.

Quy củ nữ lang đặt ra không giống với nhà khác.

Ăn uống, nghỉ ngơi, công việc, thậm chí vệ sinh của phủ và của từng cá nhân đều có yêu cầu nghiêm ngặt, thưởng phạt phân minh, không tư tình, chỉ làm theo quy định.

Nữ lang rất dịu dàng, không hề kiêu căng, nhưng ai phá vỡ quy củ thì thật sự phải nhịn đói.

Dần dà, cuộc sống ngày càng có hy vọng.

Đội Mai Lệnh vệ thì không cần nói, đó là đội quân riêng của nữ lang, ai nấy đều trung thành, sẵn sàng vì nữ lang mà xả thân. Đám hầu gái, người hầu và tạp dịch trong phủ cũng chăm chỉ, ai nấy đều tranh nhau thể hiện, mong được nữ lang khen thưởng, dù chỉ là một câu khen ngợi từ miệng nữ lang cũng đủ khiến họ vui sướng cả ngày…

Cũng đúng thôi.

Trong thời buổi như thế này, người ta thường xuyên c.h.ế.t đói, nhưng họ đóng cửa phủ ăn cái gì?

Loading...