Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 49
Cập nhật lúc: 2025-01-10 21:23:36
Lượt xem: 93
Phùng gia Hứa Châu là một đại tộc, giống như các gia đình thế gia khác, chiếm núi lập trang, ruộng đất không sao kể xiết.
Trong đó, chi nhỏ của Phùng Kính Đình là kém cỏi nhất, nhưng chỉ tính riêng điền sản ở An Độ quận cũng đã có hơn trăm khoảnh. Phùng gia có ruộng trồng trọt, ruộng lúa nước, đất dâu, lại thêm một vùng núi hoang rộng lớn và năm vườn cây ăn quả.
Trước đây, tại các điền trang, gia nô, tá điền, và bộ khúc cũng có đến hàng trăm người. Nhưng khi chiến sự nổ ra, người người tứ tán, chỉ còn lại một bộ khung trống rỗng.
Phùng Vận âm thầm tính toán, trong lòng dấy lên chút phấn khởi.
Theo chính sách mới, nàng có thể xin lập một nữ hộ, từ đó thuế má giảm một nửa, hoàn toàn thoát khỏi ràng buộc với Phùng gia ở Hứa Châu, tự mình làm chủ gia đình.
Sáng hôm sau, Phùng Vận dẫn A Lâu cùng hai nha hoàn hớn hở đến chính sự đường.
Hà Khiết đang trò chuyện với vài thuộc lại, vừa thấy Phùng Vận bước đến liền lập tức tiến lên hành lễ, vô cùng khách khí lễ độ.
Sau đó, hắn lại ném cho nàng một tia sét giữa trời quang.
“Nữ lang không thể lập hộ.”
Phùng Vận nhìn văn thư trên bàn hắn, mực vẫn còn chưa khô, khẽ cười nhạt.
“Hà công tào có ý gì đây? Người khác có thể, sao ta lại không thể? Chính sách mới của Đại tướng quân, đến lượt ta lại đổi khác rồi sao?”
“Không phải, không phải.”
Hà Khiết vuốt vuốt chòm râu con, từ tốn cười nói:
“Đất đai của nữ lang là tư sản, ta lập tức có thể làm địa khế mới cho nữ lang. Nhưng nữ lang không thể lập hộ riêng.”
Thao Dang
Phùng Vận thấy hắn không có vẻ cố ý làm khó, liền ngờ vực hỏi:
“Ý của Công Tào, ta không hiểu lắm…”
Hà Khiết chắp tay đáp:
“Nữ lang là cơ thiếp của Đại tướng quân, hộ tịch theo phu chủ, sao có thể lập thêm một nữ hộ?”
Phùng Vận: …
Hà Công Tào bị sét đánh trúng đầu rồi sao?
Bùi Quyết từ bao giờ trở thành phu chủ của nàng?
31- Nửa đêm tỉnh giấc.
Phùng Vận không còn tâm trạng đôi co, lập tức hỏi thẳng Hà Khiết:
“Xin hỏi Công tào, lời này là ý của ngài, hay ý của tướng quân?”
Hà Khiết gượng gạo cười hai tiếng, vòng qua bàn đến trước mặt nàng, cúi người hành lễ, “Mong nữ lang thứ lỗi! Thật là tướng quân dặn dò, hạ quan mới lĩnh hội được.”
Còn lĩnh hội nữa ư?
Hắn rốt cuộc lĩnh hội được cái gì?
Nhìn sắc mặt nàng không mấy vui vẻ, Hà Khiết cũng không hiểu nổi. Đại tướng quân chưa có thê thất, đây là lần đầu tiên thừa nhận mình là phu chủ của người khác, đổi lại nữ lang khác hẳn phải vui mừng rơi nước mắt.
Chẳng lẽ Phùng Thập Nhị nương có hiểu lầm gì sao?
Hắn nghĩ ngợi một lúc, lại tiếp lời:
“Không giấu gì nữ lang, theo lệ cũ, tài sản triều trước đều phải thu hồi nhập kho, rồi xử lý lại. Tướng quân thương xót nhà mẹ đẻ của nữ lang không có chỗ dựa, sợ nữ lang chịu ấm ức, mới thay đổi lệ cũ này…”
Phùng Vận lạnh lùng cười, “Vậy ta phải cảm tạ tướng quân rồi.”
Hà Khiết bị nụ cười của nàng làm dựng cả tóc gáy, chỉ biết cười gượng cho qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-49.html.]
Chiến sự cận kề, Phùng Vận chẳng thể đi tìm Bùi Quyết nói lý.
Chuyện nữ hộ tạm gác lại.
Ít nhất, địa khế của điền trang vẫn thuộc về nàng.
Phùng Vận khẽ mỉm cười. Bùi Quyết, con người này, vẫn còn chút lương tâm, dù rất ít.
Nghĩ thông điều đó, nàng lấy lại tinh thần.
“A Lâu, gọi mọi người đến Thanh Sơn Đường, ta có việc cần sắp xếp.”
Mấy ngày nay, Phùng Vận đã nắm rõ mọi người trong phủ.
Ứng Dung vốn xuất thân thợ thêu, tính tình thẳng thắn, tay nghề thêu giỏi, quản lý việc nhà khá ổn, nhưng xuất hiện nơi công cộng thì không được khéo léo.
Văn Huệ, xuất thân ca kỹ thanh lâu, nhìn có vẻ nhu mì nhưng rất điềm tĩnh, biết giữ lễ, hiểu thế nào là tiến lùi đúng lúc.
“Huệ nương, ta giao Ngọc Đường Xuân cho ngươi.”
Ngọc Đường Xuân là tửu lâu lớn nhất ở quận An Độ, cũng là cửa hàng duy nhất do chi nhỏ của Phùng gia kinh doanh tại đây. Nó là nơi tao nhã bậc nhất An Độ, nơi tụ họp của các gia đình hào môn.
Trước đây, Phùng Kính Đình thường tổ chức yến tiệc tại Ngọc Đường Xuân.
Tửu lâu này không chỉ phục vụ ăn uống mà còn cung cấp các trò giải trí như đánh cờ, đá cầu, b.ắ.n cung, ném hồ, giấu móc... Dựa vào danh tiếng của Phùng Kính Đình, quận thái thú, và cả gia thế của Phùng thị đất Hứa Châu, không ai dám thất lễ, khiến Ngọc Đường Xuân kiếm lời đầy túi.
Văn Huệ cùng Lâm Nga, Viện Kiều, Sài Anh, Nam Quỳ, và mười mỹ nhân khác đều xuất thân từ Ngọc Đường Xuân.
Các nữ tử ở đây không chỉ nổi danh về sắc đẹp mà còn tinh thông nghệ thuật. Trong số đó, Văn Huệ không phải người đẹp nhất hay tài hoa nhất, nhưng khi ở quân doanh Bắc Ung, nàng là người đầu tiên tỏ lòng trung thành với Phùng Vận. Lại biết chút chữ nghĩa, dễ dàng đào tạo.
Đây là quyết định mà Phùng Vận đã cân nhắc kỹ.
Nhưng trong mắt người khác, điều này chẳng khác gì chuyện hoang đường.
Ngay cả bản thân Văn Huệ cũng không dám tin.
“Nữ lang, giao cho thiếp... Thiếp có làm được không?”
Phùng Vận mỉm cười, “Được. Sao lại không được? Hiện tại Hà công tào đã đến, quận An Độ sẽ dần khôi phục kinh doanh. Chúng ta không cần tổ chức những yến tiệc xa hoa như trước, chỉ cần bắt đầu bằng những món ăn gia đình là đủ.”
Đám người lúc này mới nhận ra, Thập Nhị nương không hề nói đùa.
Nàng thật sự muốn giao việc kinh doanh Ngọc Đường Xuân cho một nữ tử yếu đuối, từng là ca kỹ như Văn Huệ...
Trước kia, họ vẫn nghĩ Phùng Vận, xuất thân quý nữ thế gia, luôn cao ngạo, khinh thường những tỷ muội từng bước ra từ tửu lâu. Trong lòng họ, không ít lần oán trách nàng.
Chẳng ngờ Thập Nhị nương lại khoan dung đến thế, suy nghĩ của nàng hoàn toàn vượt xa bọn họ.
Văn Huệ vô cùng xúc động, hốc mắt đỏ hoe.
Từ ngày được tướng quân ban cho Phùng Vận làm nha hoàn, nàng nghĩ cả đời mình chỉ biết trà nước hầu hạ, sống kiếp người dưới đáy.
Sau khi vào phủ, Thập Nhị nương không bắt nàng làm việc nặng nhọc, ngược lại còn để nàng cùng quản gia học chữ. Nàng vẫn tưởng Thập Nhị nương người hầu nhiều, không cần đến mình...
Ai ngờ, một ca kỹ từng làm vui lòng khách khứa như nàng, lại có ngày trở thành người quản lý Ngọc Đường Xuân?
Nước mắt của Văn Huệ gần như không kìm được, vừa cười vừa khóc, liên tục lấy khăn lau lệ.
“Khóc cái gì?” Phùng Vận khóe môi cong lên, “Chỉ một Ngọc Đường Xuân mà đã vui mừng đến vậy sao? Sau này chúng ta làm ăn lớn hơn, ngươi sẽ thế nào đây?”
Văn Huệ vừa khóc vừa sụt sùi, “Thiếp sợ làm không tốt, mất mặt nữ lang.”
Phùng Vận cười nhẹ, “Mất mặt không sao, ta không cần mặt mũi. Chỉ cần không mất tiền là được.”
Nàng không quan tâm người khác nghĩ gì, tiếp tục dặn dò:
“Huệ nương, đừng lo lắng. Trước khi khai trương, ta sẽ sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, còn tìm thêm người hướng dẫn và dạy dỗ ngươi. Ngươi cũng có thể chọn vài người trong phủ để hỗ trợ.”