Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 54
Cập nhật lúc: 2025-01-13 20:09:19
Lượt xem: 84
“Yêu Yêu, có chịu ấm ức không?”
Trái tim kiên cường tựa áo giáp của Phùng Vận bỗng chốc co thắt đau đớn khi nghe câu hỏi ấy. Đôi mắt như chiếc túi nước bị rạch một đường, ngay lập tức ngập tràn hơi ẩm, tầm nhìn trở nên mờ mịt.
“Ta không sao, ta rất ổn.” Phùng Vận mỉm cười đáp.
Sợ Ôn Hành Tố không tin, nàng cẩn thận giải thích thêm:
“Sau khi Phùng Kính Đình đi, ta đã đến doanh trại quân Bắc Ung. Bọn họ không tàn nhẫn đến vậy, cũng không xấu xa như ta tưởng. Bùi Quyết... đối xử với ta rất tốt. Hắn đã bảo vệ ta, cho phép ta quản lý phủ Tướng quân, thậm chí còn ban cho ta toàn bộ gia nhân của Phùng gia. Những ruộng đất, điền trang của Phùng gia ở An Độ hiện cũng đã đứng tên ta.”
Vốn định an ủi người khác, nhưng càng nói, nàng càng nghẹn ngào.
Có quá nhiều cảm xúc dồn nén trong lòng nàng, chưa từng có cơ hội bộc bạch. Mà Ôn Hành Tố là người duy nhất, từng không chút do dự chọn nàng thay vì Phùng Doanh, người nàng trao trọn niềm tin.
Chỉ tiếc rằng…
Kiếp trước, Ôn Hành Tố c.h.ế.t quá sớm, c.h.ế.t trong sự si tình đơn phương của nàng. Vì giang sơn và tham vọng của Tiêu Trình, vì ngôi vị hoàng hậu của nàng, Ôn Hành Tố đã gục ngã trên chiến trường khi Tề quốc đánh phạt Tấn. Sau đó, quân Tề đại bại, hắn bị bắt sống, nhưng không chịu quy phục. Cuối cùng, Bùi Quyết ra lệnh lăng trì.
34- Mối hận cũ.
Kiếp trước, Phùng Vận không biết rằng trước tiết Lập Thu, Ôn Hành Tố từng lén đến An Độ.
Khi ấy, nàng không yêu cầu bất kỳ ruộng đất nào, chỉ lặng lẽ chờ tin chiến thắng của quân Tề trong hậu viện phủ Tướng quân. Ôn Hành Tố không thể gặp nàng, nàng cũng chẳng hay biết chuyện gì.
Sau này, khi Tiêu Trình lên ngôi vào tiết Lập Thu, Thuần Vu Diễm đứng ra thúc đẩy cuộc đàm phán hòa bình giữa Tề và Tấn. Ôn Hành Tố, đại diện tướng lĩnh quân Tề, đến An Độ quận thăm hỏi. Lúc đó, hai huynh muội mới được gặp nhau.
Khi thấy vết thương trên người hắn, dáng đi khập khiễng, nàng nghĩ đó là do chiến trường gây ra.
Ôn Hành Tố không nói gì thêm. Phùng Vận không biết hắn đã từng đến An Độ, không biết vết thương của hắn nặng đến thế, càng không hỏi thêm một lời.
Tâm trí nàng chỉ mong sớm ngày trở lại Tề quốc, trở về bên Tiêu Trình, vì điều đó mà suýt phát điên.
Thế nhưng, Phùng Doanh đã nhập phủ Kính Lăng vương với thân phận đích nữ Phùng gia ở Hứa Châu, trở thành chính thất vương phi, ngay trước ngày Tiêu Trình đăng cơ.
Khi Ôn Hành Tố nói với nàng điều này, nàng chỉ biết đau đớn tột cùng, oán hận Phùng Doanh và Tiêu Trình, thậm chí cả Ôn Hành Tố, người khuyên giải nàng tìm cách hòa giải cả hai bên.
Nàng nói với hắn không ít lời cay nghiệt, đuổi hắn khỏi phủ Tướng quân, tuyên bố cả đời này không muốn gặp lại.
Nhưng đại ca dường như chưa từng trách nàng.
Chỉ cần nàng cần, đại ca sẽ luôn ở bên nàng.
Dù là sau này, khi nàng quay về Tề quốc, cả triều văn võ, bao gồm cả phụ thân nàng, đều đứng về phía Phùng Doanh. Họ bám vào chuyện nàng từng hầu hạ bên cạnh Bùi Quyết ba năm để phản đối việc Tiêu Trình phong nàng làm hoàng hậu.
Chỉ có Ôn Hành Tố đứng ra nói:
“Ai nói ngươi không có chỗ dựa? Đại ca chính là chỗ dựa của ngươi.”
“Nếu Tiêu Tử Xương dám không phong ngươi làm hậu, đại ca sẽ lật đổ long ỷ của hắn!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-54.html.]
Hai câu này, Phùng Vận khắc ghi đến tận lúc chết.
Đại ca là tri kỷ thời niên thiếu của Tiêu Trình, là công thần lớn nhất giúp hắn đoạt ngôi.
Chính Ôn Hành Tố đứng ra xoay chuyển tình thế, quát mắng quần thần, kể công lao của nàng với Tề quốc, nói rằng chính nàng đã khiến Bùi Quyết thua trận rút lui khỏi Bình Thành. Tiêu Trình vì thế mới phong nàng làm hoàng hậu.
Nàng vừa buồn vừa vui, đạp lên chiến công của đại ca để lên ngôi, quyết tâm làm một hoàng hậu tốt, làm tấm gương cho các con.
Cả đời Ôn Hành Tố luôn giữ lời, xông pha nơi sa trường vì Tiêu Trình và Nam Tề, chỉ để bảo vệ ngôi vị của nàng, bảo vệ đứa nhi tử mà từ khi sinh ra đã bị nghi ngờ không phải cốt nhục của hoàng đế.
Đáng tiếc, đại ca lại c.h.ế.t trước nàng.
Một người quân tử đoan chính, chính trực ôn hòa, một vị Nho tướng thanh nhã như vậy, hắn c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t trong cuộc chiến với Tấn, c.h.ế.t dưới tay Bùi Quyết.
Nàng không biết Bùi Quyết căm hận đến mức nào mà có thể ra lệnh "ngũ mã phanh thây", nhưng bất cứ khi nào nghĩ đến cảnh tượng đó, nàng lại không khỏi rùng mình kinh hoàng.
Sau khi Ôn Hành Tố chết, nàng không còn ai để dựa vào. Một nữ nhân sống giữa hậu cung, bên cạnh lại chẳng có lấy một người đáng tin cậy. Đám nô bộc, cung nhân đều là tai mắt của Phùng gia. Nàng rất muốn không phụ lòng hy sinh của đại ca, muốn tự mình đứng lên bảo vệ con của nàng, nhưng lực bất tòng tâm.
Nàng thậm chí còn khó giữ nổi mạng sống, cuối cùng rơi vào bẫy của Phùng Doanh, buộc phải viết một bức huyết thư gửi cho Bùi Quyết.
"Hoàng trưởng tử của nước Tề… là huyết mạch của tướng quân."
Bức thư đó cuối cùng lại rơi vào tay Tiêu Trình, trở thành cọng rơm cuối cùng đè gãy lưng lạc đà.
Tiêu Trình giam nàng vào lãnh cung, mặc kệ nàng khóc lóc, cầu xin, không bao giờ gặp lại.
Mãi đến khi sắp chết, nàng mới biết được từ miệng Phùng Doanh rằng, từ khi nàng bị Bùi Quyết trục xuất khỏi Trung Kinh, bọn họ đã có sẵn kế hoạch dụ nàng phản Tấn. Kể từ lúc nàng vào cung làm hoàng hậu, nàng chẳng qua chỉ là một quân cờ đáng thương trong kế hoạch nhơ nhuốc của họ.
Năm đó, Phùng Doanh bị hạ độc đến mức thân thể hư hại, không thể sinh con.
"Nếu không phải vì muốn mượn bụng ngươi để sinh một đứa con hợp pháp cho ta và hắn, củng cố địa vị của ta trong triều, ngươi nghĩ Tiêu lang sẽ chạm vào ngươi sao?"
Thao Dang
"A tỷ, ngươi có biết Tiêu lang ghét ngươi đến mức nào không? Hắn nói, chỉ cần nghĩ đến việc ngươi bị Bùi Quyết đè ép suốt ba năm, hắn liền cảm thấy ghê tởm muốn nôn. Mỗi lần gần gũi ngươi, hắn đều phải tưởng tượng đến gương mặt của ta mới có thể tiếp tục."
"Chưa từng có ai thích ngươi. Đại bá, phụ thân, trên dưới Phùng gia đều vì ngươi mà cảm thấy nhục nhã. Không một ai không xem ngươi là nỗi ô nhục của Phùng gia."
"Chỉ có đại ca đáng thương của ta. Hắn vì ngươi mà chết, vậy mà ngươi vẫn mặt dày mà sống tiếp sao?"
"A tỷ, ngươi cứ yên tâm mà c.h.ế.t đi."
"Sau khi ngươi chết, ta sẽ chăm sóc thật tốt cho Dư Sơ."
"Dư Sơ sẽ không nhớ ngươi đâu, nó chỉ nhớ ta – mẫu hậu của nó."
"À, còn một việc nữa ta quên nói với ngươi. Đứa nghiệt chủng của ngươi và Bùi Quyết bị nhốt trong Chiếu Đức cung, sắp c.h.ế.t đói rồi. Ngươi đoán xem, thân phụ (cha ruột) của nó liệu có kịp tới cứu nó không?"
Chữ "thân phụ" đó khiến nàng đau đến tận gan ruột.
Cả một đời của nàng, thân tộc ruồng bỏ nàng, Bùi Quyết trục xuất nàng, Tiêu Trình sỉ nhục nàng, lừa nàng, ghét bỏ nàng. Người duy nhất yêu thương nàng – đại ca – lại c.h.ế.t thảm dưới tay Bùi Quyết. Một đứa con sẽ c.h.ế.t theo nàng, đứa còn lại sẽ nhận giặc làm mẹ, đời đời kiếp kiếp quên mất nàng.