Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 62
Cập nhật lúc: 2025-01-15 23:09:00
Lượt xem: 67
"Không, không thể nào! Nữ lang sẽ không làm vậy đâu."
Nàng nắm c.h.ặ.t tay Đại Mãn, giọng run rẩy:
"Chắc chắn nữ lang đã gặp chuyện rồi, chắc chắn là thế... A tỷ, chẳng phải tỷ nói nữ lang tự có đối sách sao? Bây giờ làm sao đây? Nữ lang biến mất rồi, tướng quân có khi nào muốn lấy mạng chúng ta không?"
Đại Mãn bị nàng lắc đến mức choáng váng, nghiêng đầu liếc nhìn một lượt, rồi bước tới đẩy cửa sổ.
Cửa sổ không cài then, chỉ khẽ đẩy là mở ra.
Nàng nhớ rõ lúc chuẩn bị nước cho nữ lang đã kiểm tra cẩn thận, không thể nào xảy ra sơ suất như vậy.
Huống hồ, nữ lang vốn là người cẩn trọng.
Ánh mắt Đại Mãn rơi xuống sàn gỗ, nơi đó in dấu chân loang lổ bởi vệt nước.
Nàng ta đẩy Tiểu Mãn qua một bên, cúi người xuống, dùng ngón tay so sánh, rồi đột nhiên nhúng khăn vào nước trong bồn tắm, vẩy xuống đất, sau đó kéo Tiểu Mãn dẫm thử khắp nơi.
Tiểu Mãn ngơ ngác:
"A tỷ?"
"Suỵt." Đại Mãn ra hiệu im lặng, nhanh tay ném chiếc khăn trở lại bồn tắm.
"Nếu lát nữa gặp tướng quân, ngươi phải khóc, khóc thật lớn, nhớ chưa?"
Tiểu Mãn mắt đỏ hoe:
"Hả?"
---
Con đường làng bên ngoài trang trại.
Phù Dương Cửu cầm dây cương, đi bên cạnh Bùi Quyết, mặt đầy vẻ ngờ vực:
"Vọng Chi làm sao xác định được người đó chính là Ôn Hành Tố? Trinh sát không thể sai sao? Đường đường là thủ thành Tín Châu, sao có thể gặp nguy hiểm ở An Độ? Thật khó tin. "
Một tràng câu hỏi liên tiếp, Bùi Quyết không đáp lấy một lời.
Phù Dương Cửu chẳng bận tâm, cứ tự mình nói mãi không ngừng.
Thao Dang
"Đừng nói, họ Ôn đó trông cũng dễ nhìn, chẳng giống người dẫn binh đánh trận chút nào..."
Bùi Quyết nghiêng mặt liếc y một cái. Phù Dương Cửu chợt nhớ ra trước mặt mình cũng là một người dẫn binh, đành cười gượng:
"Giống như Vọng Chi vậy, phong thái anh tuấn, tài hoa xuất chúng, văn võ toàn tài, rực rỡ như nhật nguyệt..."
Bùi Quyết nhíu mày, tỏ vẻ không kiên nhẫn:
"Vết thương thế nào?"
Phù Dương Cửu trả lời:
"Rất lớn, nhưng không nặng bằng ngài."
Bùi Quyết sa sầm mặt, Phù Dương Cửu cười vang trên lưng ngựa:
"Tôi nói là vết thương lớn, nhưng… không nghiêm trọng bằng vết thương trước đây của ngài. Chỉ có chỗ gốc chân bị nặng hơn, nhưng lúc ta đến, Thập Nhị nương đã xử lý xong, cầm m.á.u kịp thời, băng bó rất tốt. Dưỡng thêm vài ngày, chắc sẽ khỏi thôi."
"…"
Không nghe thấy Bùi Quyết phản ứng, Phù Dương Cửu vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt.
Không ngờ, con ngựa đen đột nhiên hí vang, vọt lên phía trước, khiến y ăn một miệng bụi. Y vội vàng che mặt nhổ cát, ngẩng lên thì chỉ thấy bóng lưng Bùi Quyết, hắn đã rẽ vào cánh cổng lớn của điền trang treo biển “Trường Môn Viện”.
Cửa mở toang.
Tiểu Mãn sợ đến trắng bệch mặt, còn chưa kịp nghĩ xem nên khóc thế nào, đã thấy Đại Mãn vội vã chạy đến, quỳ xuống trước Bùi Quyết đang cưỡi ngựa lao tới, vừa khóc vừa kêu cứu:
"Tướng quân, cứu mạng! Cứu nữ lang…"
Bùi Quyết kéo mạnh cương, dừng ngựa cách nàng ta chưa đầy ba thước. Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua nha hoàn gan dạ này, ánh mắt nhanh chóng chuyển sang nhóm binh sĩ Bắc Ung trong túp lều cỏ.
Xung quanh tĩnh lặng đến đáng sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-62.html.]
Bùi Quyết không nói một lời, từ trên ngựa nhảy xuống, xách lấy một thùng nước lạnh dội thẳng vào Ngao Thất.
Ngao Thất lắc đầu, tóc tai ướt nhẹp, vừa mở mắt ra thì thấy Bùi Quyết đã sải bước tới trước mặt Tiểu Mãn đang chân tay lóng ngóng.
"Dẫn đường."
Tiểu Mãn nước mắt lưng tròng, định bắt đầu khóc thì tướng quân đã đứng trước mặt. Bóng dáng cao lớn như bức tường thành đổ xuống, ánh mắt sắc lạnh tựa băng sương. Tiểu Mãn quên cả khóc, tim đập loạn lên, vội vã nhìn sang tỷ tỷ đang quỳ trong sân, rồi lẳng lặng dẫn Bùi Quyết đến tịnh phòng.
Căn phòng đầy hơi nước ấm, cửa sổ mở toang.
Bên trong trống không.
Không một bóng người.
“Tướng quân, nữ lang nhất định đã gặp chuyện, xin tướng quân cứu mạng.”
Nghĩ đến nữ lang tốt như vậy, Tiểu Mãn không kìm được bi thương, lấy tay che mặt khóc nức nở, dáng vẻ như mất đi chỗ dựa vững chắc.
Nhưng làm sao một người đang yên lành lại có thể biến mất không một tiếng động trong tịnh phòng được?
Huống chi lại xảy ra ngay sau khi vừa thả tướng thủ thành Tín Châu Ôn Hành Tố rời đi?
Những binh lính Bắc Ung vừa bị dội tỉnh bằng nước lạnh, cùng với đám cơ thiếp trong điền trang, đều cho rằng Phùng Vận vì sợ tội mà bỏ trốn. Lâm Nga thì không ngừng thêm dầu vào lửa, hận không thể khiến mọi chuyện càng rối ren hơn.
Chỉ có A Lâu và đám bộ khúc, gia nhân bên cạnh Phùng Vận là quả quyết rằng nàng đã gặp nạn.
Ngao Thất mắt đỏ hoe, vẫn chưa hoàn hồn từ nỗi đau hai quả trứng gà đem lại, nay lại đối diện với vẻ mặt lạnh lùng của cữu cữu, chân bước cũng chông chênh.
“Đại tướng quân, xin cứu người.”
“Đợi cứu được nữ lang trở về, thuộc hạ sẽ nhận phạt.”
Bùi Quyết không nói một lời.
Hắn kiểm tra quanh tịnh phòng rất lâu, rồi lạnh lùng ra lệnh:
“Ngươi dẫn người về hướng huyện Thạch Quan, chặn bắt Ôn Hành Tố. Nếu không bắt được hắn, thì cũng không cần quay về nữa!”
Ngao Thất vái chào, từ lồng n.g.ự.c gầm lên một tiếng:
“Thuộc hạ lĩnh mệnh!”
Lại ngẩng đầu hỏi:
“Vậy nữ lang…”
Sắc mặt Bùi Quyết trở nên lạnh lẽo, giọng hờ hững:
“Đứng ngây ra làm gì?”
“Rõ!” Ngao Thất không dám chần chừ, vội vàng rời đi, nhưng vẫn không nhịn được lo lắng cho Phùng Vận. Một mặt gọi người theo mình, một mặt không ngừng quay đầu nhìn Bùi Quyết.
“Tướng quân, mau cứu nữ lang…”
Gương mặt vốn bình thản của Bùi Quyết lập tức trở nên lạnh buốt như ngâm trong nước đá.
Vẻ lạnh lùng đáng sợ ấy khiến mọi người trong sân không ai dám thở mạnh, chỉ biết nín lặng.
“Tả Trọng.” Cuối cùng Bùi Quyết cũng lên tiếng, “Chuẩn bị ngựa.”
---
Phùng Vận lúc này đang trong cỗ xe ngựa xóc nảy, lắc lư trên con đường nhỏ không tên, đầu óc choáng váng.
Đầu nàng đau như búa bổ, cổ họng khô khốc như một con cá nằm trên chảo nóng, bị nung nấu không ngừng.
Tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên, từng nhịp đều đặn dội lại trên con đường vắng.
Đột nhiên, xe ngựa chấn động mạnh rồi dừng lại.
Một tiếng “xoạt” vang lên, màn cửa xe bị vén lên. Một luồng gió nhẹ lướt qua, rèm xe bị kéo ra, ánh nắng len lỏi qua khe cửa, khiến Phùng Vận nhận ra trời vẫn chưa tối. Bên ngoài là ánh mặt trời rực rỡ, chỉ vì cửa sổ xe bịt kín nên mới khiến nàng lầm tưởng trời đã tối.
“Ngươi nhìn gì vậy, khanh khanh?”
Xe ngựa rung lắc, một bóng người cao lớn chậm rãi bước lên, giọng nói ôn nhu nhưng ẩn chứa ý cười mập mờ.