Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 68

Cập nhật lúc: 2025-01-15 23:09:12
Lượt xem: 76

“Đây là muốn g.i.ế.t người mà.”

Hắn liếc nhìn Phù Dương Cửu thêm một cái.

Phù Dương Cửu ngồi nghiêm chỉnh, dáng vẻ hết sức cẩn trọng, rất hiểu cách quý trọng mạng sống.

Y như chẳng nhìn thấy khung cảnh đẹp đẽ trước mắt, thở dài một cách lơ đãng:

“Thuốc của hổ sói, đúng là thuốc của hổ sói, người hạ thủ thật sự quá ác độc. Nếu không phải vì đã chữa bệnh cho Bùi Vọng Chi nhiều năm, bản thần y tích lũy được kinh nghiệm trị liệu và có chút thành tựu, chỉ sợ tiểu cô nương này đã phế mất rồi.”

Đổi cách nói khác…

Phùng Vận chỉ vì bị người ta hạ độc nên mới thành ra thế này.

Còn Bùi Quyết, lại thường xuyên phải chịu đựng nỗi thống khổ tương tự.

Phù Dương Cửu dò hỏi cẩn thận:

“Là kẻ nào nhẫn tâm như vậy, dám ra tay với một nữ lang yếu đuối? Là Thuần Vu Diễm?”

Bùi Quyết lạnh lùng liếc qua:

“Nói vào trọng điểm.”

Phù Dương Cửu gật đầu, ánh mắt thoáng lướt qua hắn rồi lại khoa trương cảm thán:

“Thuốc hạ nặng tay như vậy, dù có ta kịp thời chữa trị, e rằng vẫn sẽ tổn hại gốc rễ, thân thể khó mà chịu nổi...”

Cổ họng Bùi Quyết khẽ động, nuốt xuống một hơi:

“Sẽ thế nào?”

Phù Dương Cửu trầm ngâm, sắc mặt nghiêm túc hơn hẳn:

“Cô nương này sau này, e rằng rất khó thụ thai, không thể làm mẹ được nữa.”

---

Phùng Vận dần tỉnh lại.

Trong doanh trướng, binh khí và giáp trụ được sắp xếp chỉnh tề, dài ngắn không đều, trông vào đã thấy nặng nề.

Y phục của nàng chẳng biết đã đi đâu, trên người chỉ còn khoác tạm một chiếc trung y rộng thùng thình của nam nhân, co ro trên chiếc giường thấp, tựa như một nụ hoa vừa chịu tàn phá thê thảm...

“Đây là nơi nào?”

Bùi Quyết đã thay bộ y phục khác, một thân áo dài rộng rãi, quay lưng về phía nàng. Từ góc độ này không thấy được cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ, nhưng bờ vai rộng, eo thon, dáng người cao thẳng vẫn rõ ràng. Rõ ràng là rất đẹp, nhưng trong mắt Phùng Vận, chỉ gợi lên hình ảnh một dã thú hung tợn ăn t.hịt người.

Bùi Quyết không quay đầu lại:

Thao Dang

“Tỉnh rồi thì ăn chút gì đi.”

Phùng Vận nhìn bát canh trên tủ bên tay trái, rồi lại nhìn xuống bộ trung y của nam nhân trên người, trong lòng không khỏi dâng lên chút nóng bức:

“Y phục của ta...”

“Mất rồi.” Hắn đáp ngắn gọn.

Điều nàng muốn hỏi là, ai đã thay y phục cho nàng.

“Ta.” Lại thêm một từ nữa, giọng nói của hắn không để lộ chút cảm xúc, như thể thay y phục cho nàng là việc nhỏ nhặt chẳng đáng bận tâm.

Cơ thể Phùng Vận đột ngột cứng đờ, tim đập dồn dập như trống gõ.

Về danh nghĩa, nàng là thiếp của Bùi Quyết. Kiếp trước, nàng và hắn cũng đã nhiều lần da t.hịt gần gũi. Trong đại doanh không có nữ nhân, hắn thay y phục cho nàng, nàng hẳn nên cảm kích.

Nhưng nghĩ đến chuyện hôm nay, nghĩ đến việc nàng bất tỉnh, để một nam nhân thấy hết, nàng vẫn không khỏi cảm thấy khó đối diện.

Bùi Quyết đã tận mắt chứng kiến cảnh Thuần Vu Diễm đối xử với nàng như vậy.

Ở dòng sông kia, nàng lại gần như mất lý trí, ép hắn quấn quýt với nàng.

Đây đâu phải chuyện người đàng hoàng làm!

Thôi! Nàng vốn không phải người đàng hoàng, vậy Bùi Quyết cũng chẳng xem chuyện thay y phục cho nàng là điều khiến nàng khó chịu hay xấu hổ đâu nhỉ?

Phùng Vận xoa xoa trán, định nói gì đó nhưng lại nhịn xuống, chỉ khàn giọng hỏi:

“Bây giờ là mấy giờ rồi?”

Bùi Quyết đáp:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-68.html.]

“Đêm đã khuya.”

Câu trả lời không khác gì chẳng trả lời.

Phùng Vận mím môi:

“Đa tạ tướng quân cứu giúp.”

“Ừm.” Hắn đáp ngắn gọn.

“Thả địch quân đi là ta sai...” Giọng nàng yếu ớt. “Dù sao hôm nay tướng quân cũng đã chứng kiến bộ dạng mất mặt của ta, là đánh, là mắng, hay là trừng phạt, đều do tướng quân quyết định, ta tuyệt đối không dám oán thán.”

Giọng nàng không để lộ chút xấu hổ hay tức giận.

Rất nhanh, nàng đã bình tĩnh lại, chấp nhận bản thân mình.

Bùi Quyết quay đầu nhìn nàng, "Ngươi nên gọi ta là gì?"

Phùng Vận sững sờ, "Tướng quân?"

"Gọi như thế, ta không thể bảo vệ ngươi." Ánh mắt Bùi Quyết sâu thẳm, như có vực sâu đen tối, kéo Phùng Vận vào, giống như giấc mộng xưa cũ không bao giờ thoát ra được, khiến lòng nàng rối như tơ vò.

"Ta hiểu rồi." Phùng Vận gật đầu một cách ngoan ngoãn.

Thả Ôn Hành Tố, đó là tội lớn.

Dù Bùi Quyết không truy cứu, còn triều đình Đại Tấn thì sao? Còn Lý Tang Nhược nữa?

Bọn họ sẽ dễ dàng tha thứ cho nàng sao? Đương nhiên là không.

"Vậy, tướng quân mong ta làm gì?"

Bùi Quyết lặng lẽ quan sát nàng, "Gọi một tiếng phu quân."

Phùng Vận sững người.

Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung.

Trời đất lặng yên không tiếng động.

Phùng Vận nhìn chằm chằm hắn, nén những cảm xúc trào dâng trong lòng.

Bùi Quyết cũng nhìn nàng, lạnh lùng, không chút nhân tình, như thể câu nói vừa rồi không phải về chuyện tình cảm nam nữ, mà là một trận đối đầu trên sa trường.

Phùng Vận mím môi, "Nếu tướng quân quyết tâm bảo vệ ta, ai dám làm khó?"

Nàng cười hỏi, "Là Thái hậu sẽ hỏi tội ta sao?"

Câu nói này, nàng kiềm chế cảm xúc, tự cho là bình tĩnh thản nhiên.

Nhưng những vết thương xưa cũ khi mở ra đều đau đớn, vô tình bộc lộ sự tự giễu pha lẫn oán trách, lập tức khơi dậy sự dò xét của Bùi Quyết.

"Ai nói cho ngươi?"

Phùng Vận không đối diện với hắn, khuôn mặt hồng nhạt hơi cúi xuống, biểu cảm thoải mái cười, "Trong triều đình Đại Tấn có mấy người quyền cao hơn tướng quân? Cần gì ai phải nói?"

Bùi Quyết không nói gì, bước về phía nàng.

Hắn cao ngạo, thần thái lạnh lẽo, từng bước từng bước tiến gần, bóng dáng cao lớn của hắn phủ xuống, che phủ một khoảng tối trên đầu Phùng Vận.

"Tướng quân?" Phùng Vận ngẩng đầu.

Hắn không đáp, bất ngờ đưa một cánh tay, mạnh mẽ vòng qua lưng Phùng Vận, trong sự kinh ngạc của nàng, kéo nàng vào lòng, buộc nàng ngẩng đầu, đối diện hắn.

"Nhớ kỹ, ta không để ngươi chết, không ai dám động đến ngươi."

Dường như sợ nàng không nhớ, tay hắn lại siết c.h.ặ.t hơn.

"Lần sau trước khi nhảy xuống sông, hỏi ta một tiếng, có cho phép hay không!"

Nhảy sông? Hắn nghĩ nàng vì xấu hổ mà tìm đến cái c.h.ế.t sao?

Phùng Vận có chút ngạc nhiên, nhưng khó chỉ vì thế mà cảm động.

Chỉ vì một câu nói như thế, một câu không đáng kể.

Nàng sẽ không dễ dàng khuất phục như vậy, nhưng vẫn biết điều mà nói một lời cảm ơn.

"Nhưng ngươi vẫn phải chịu một số hình phạt." Giọng Bùi Quyết có chút khàn, tay đặt trên eo nàng không động đậy, nhưng hơi nóng truyền qua lại vô cùng rõ rệt.

Xem kìa, một người lạnh lùng như vậy, hơi thở lại nóng, cơ thể cũng nóng, trong ngày hè này, như sắt nung truyền đến, tựa hồ muốn hòa tan nàng...

Loading...