Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 73

Cập nhật lúc: 2025-01-17 20:56:23
Lượt xem: 72

45- Một người rời cõi đời.

Ý của Bùi Quyết rất rõ ràng.

Hắn có thể tha thứ cho Phùng Vận, nhưng không thể tha cho Ôn Hành Tố.

Phùng Vận hiểu rõ cách hành sự của Bùi đại tướng quân, không muốn tranh cãi hay dây dưa về vấn đề này. Làm vậy chỉ gây bất lợi trăm bề cho Ôn Hành Tố.

Vì vậy, nàng khẽ cười, “Được, vậy tướng quân hãy giữ lại mạng sống cho đại ca ta, để ta từ từ khuyên huynh ấy quy hàng.”

Bùi Quyết gõ nhẹ hai ngón tay lên đầu gối, vẻ mặt thản nhiên, “Được.”

Chỉ với một chữ “được” ấy, thân thể căng thẳng của Phùng Vận cũng dần thả lỏng.

Không cần nói nhiều, Bùi Quyết là người trọng chữ tín.

Hắn đã đồng ý, đại ca nàng tạm thời không còn lo ngại về tính mạng.

Phùng Vận suy nghĩ một lát, rồi dịu giọng nói: “Vất vả cả ngày, chắc tướng quân cũng đã đói? Hay là chúng ta dùng bữa trước, rồi nghỉ ngơi một lát, sau đó hẵng bàn tiếp?”

Ánh mắt sâu thẳm của Bùi Quyết hướng về phía nàng.

Nàng không nói thêm gì, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh tự nhiên.

Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, tựa hồ có tia lửa lóe lên, lại như có một loại ăn ý kỳ lạ.

Phùng Vận không bày tỏ ý tứ quá lộ liễu, nhưng hàm ý trong lời nói lại rõ ràng.

Nàng sẵn sàng thỏa hiệp vì Ôn Hành Tố.

Vì mạng sống của huynh ấy, nàng có thể làm bất cứ điều gì.

Kể cả việc ân cần dịu dàng hầu hạ hắn.

Đôi mắt lạnh lẽo của Bùi Quyết nhìn nàng, bình thản như nước, “Không cần.”

Nói xong, hắn đứng dậy, “Ta còn việc phải làm.”

Nghe tiếng bước chân ổn định của Bùi Quyết dần xa, Phùng Vận sững sờ trong chốc lát mới kịp phản ứng, và chắc chắn rằng, nàng đã bị hắn từ chối.

Phùng Vận ngẩn ngơ một chút, rồi thở phào nhẹ nhõm.

Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn mang vẻ u sầu lập tức trở nên bình tĩnh, khóe môi thậm chí nhếch lên một nụ cười mơ hồ.

Đại tướng quân là người kiêu ngạo đến mức nào?

Bùi Quyết muốn nàng.

Nhưng hắn sẽ không muốn nàng theo cách đó.

Dĩ nhiên, nếu Bùi Quyết thực sự ở lại vì lý do này, Phùng Vận cũng không cảm thấy khó xử.

Nàng đã suy nghĩ xong, sớm muộn gì cũng phải chịu một nhát dao, Bùi đại tướng quân rất xứng đáng, hắn có đủ bản lĩnh.

Huống chi, điều này còn có thể khiến Lý Tang Nhược cảm thấy ghê tởm, thực sự không thiệt thòi chút nào.

Nhưng hắn rời đi, Phùng Vận cũng cảm thấy nhẹ nhõm, bởi thực sự nếu phải tiến tới bước đó, nàng vẫn cần một chút chuẩn bị tâm lý. Người nam nhân ấy, như một con mãnh thú, không dễ đối phó.

Phùng Vận uống một cốc trà lạnh đầy tràn, bình tâm một lúc lâu rồi mới gọi A Lâu đến hỏi:

“Lâm Nga thế nào rồi?”

A Lâu lo lắng, nhìn quanh một lượt rồi khép cửa phòng lại, sau đó bước đến bên Phùng Vận, đưa túi thuốc bột vừa lấy từ phòng của Lâm Nga cho nàng.

Phùng Vận nhận lấy, liếc nhìn một cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-73.html.]

“Người đã c.h.ế.t chưa?”

A Lâu hạ giọng đáp: “Hai tên thị vệ ra tay rất nặng, Lâm cơ đã hấp hối. Tả thị vệ nói lát nữa sẽ tìm một chỗ, đào hố chôn… chôn là xong.”

Phùng Vận nói: “Ta đi xem.”

---

Sắp đến tiết Lập Thu, trời vừa khô vừa oi ả.

Bên bờ mương, đám Mai Lệnh vệ kéo nhau đến rửa chân, cách đó không xa, Lâm Nga bị đánh đến mức da t.hịt rách bươm, mềm nhũn như một đống bùn nhão, bị quẳng dưới mái hiên mát mẻ trước cổng. Máu loang lổ khắp nơi.

Một tuyệt sắc giai nhân, người từng là ngôi sao sáng chốn Ngọc Đường Xuân, nay chẳng còn giữ được chút vẻ kiều diễm nào để khiến ai mê đắm.

Tả Trọng quả là cao tay trong việc hành hạ con người.

Đánh sao cho không chết, để người ta phải chịu đựng nỗi đau từng chút một, thống khổ còn đáng sợ hơn cái chết...

Phùng Vận không rõ người khác khi nhìn thấy kết cục của Lâm Nga sẽ nghĩ gì, nhưng vừa rồi nàng bước ra, liếc qua đám thiếp thất trong nhà, chẳng ai còn dám ngẩng đầu nhìn vào mắt nàng.

Có lẽ, yên ổn được một thời gian rồi.

Lâm Nga không còn sống nổi nữa. Khi thấy Phùng Vận che dù từ từ bước lại, dáng vẻ thanh cao, vạt váy phấp phới, nàng ta cố hết sức nâng mí mắt, chẳng rõ là muốn cầu cứu, hối hận, hay chỉ đơn giản là muốn nói điều gì. Miệng tím bầm mấp máy vài lần, không phát ra nổi tiếng nào.

“Đau không?” Phùng Vận dừng chân cạnh Lâm Nga, đứng yên một lát, rồi từ từ ngồi xuống, nhìn nàng ta: “Ngươi vốn dĩ có thể sống tốt, nhưng lại muốn tìm đến cái chết. Nghĩ quẩn làm gì.”

Ánh mắt Lâm Nga thoáng bừng lên giận dữ, nhưng ngay sau đó lại chất chứa vẻ nghi hoặc, tủi thân, hoặc nhiều hơn thế nữa những cảm xúc không thể gọi tên.

Phùng Vận hiểu, Lâm Nga đang nghĩ gì.

Gói thuốc trong chiếc hộp trang điểm kia, nàng ta chưa từng mở ra, vậy tại sao chính Phùng Vận lại trúng độc?

Không rõ chuyện này, dù c.h.ế.t Lâm Nga cũng không cam lòng.

“Thật ngốc.” Phùng Vận khẽ cười, ngước nhìn bầu trời sao nơi chân trời xa, nhẹ nhàng vuốt một lọn tóc rối của Lâm Nga. Nhìn dáng vẻ sắp c.h.ế.t nhưng vẫn không an lòng của nàng ta, nàng khe khẽ thở dài.

“Ta thực ra chưa từng có ý hại ngươi. Còn ngươi, dù không bỏ thuốc vào chén của ta, cũng không phải vì ngươi lương thiện, mà vì ngươi không có cơ hội.”

Đầu Lâm Nga khẽ lắc, hơi thở yếu ớt như sắp dứt.

“Ngươi rất thắc mắc, tại sao ta biết chuyện này đúng không?” Phùng Vận mỉm cười, cúi đầu, ghé sát tai Lâm Nga, nhẹ nhàng nói hai chữ.

Lâm Nga trợn to mắt, ánh nhìn căm phẫn không rời khỏi Phùng Vận.

Nhìn dáng vẻ phẫn uất, bất lực ấy, Phùng Vận lại không cảm thấy thoải mái.

Nàng hiểu cảm giác đau đớn và tuyệt vọng của cái chết, chỉ có thể thở dài một hơi cảm khái.

“Ngươi có phải cũng muốn biết, rốt cuộc là ai hạ độc ta?”

Thao Dang

Lâm Nga không còn sức để nói, thân thể chỉ khẽ giật từng hồi, cố cho thấy nàng ta vẫn còn sống.

Nhưng nàng ta chớp mắt một cái thật rõ, bày tỏ mong muốn mãnh liệt muốn biết câu trả lời.

Phùng Vận trầm mặc rất lâu.

Nàng ghi nhớ dáng vẻ của Lâm Nga lúc này, trong đầu lại hiện lên hình bóng mình ở kiếp trước khi c.h.ế.t tại hoàng cung Nam Tề, bèn cười chua chát: “Đôi khi, một người nếu đã chịu quá nhiều khổ đau, quá nhiều bất công, tính khí sẽ trở nên cực đoan. Đối với kẻ khác tàn nhẫn, đối với bản thân càng nhẫn tâm hơn.”

Đôi mắt Lâm Nga bỗng mở to đầy bàng hoàng.

Nàng ta dường như muốn nói điều gì, nhưng chỉ thều thào hơi gió.

Ánh mắt không thể tin của nàng ta từ từ biến thành kinh hãi khi nhìn thấy nụ cười của Phùng Vận.

Kẻ săn mồi cao tay nhất thường xuất hiện với tư thế của con mồi, độc dược đúng là do chính tay Phùng Vận uống vào.

Khi biết Lâm Nga thông đồng với Phương công công, nàng đã nhẫn nhịn, chờ đợi cơ hội như thế này, mượn sức kẻ khác để đạt mục đích của mình.

Loading...