Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 77

Cập nhật lúc: 2025-01-17 20:56:30
Lượt xem: 60

Tống Thọ An đứng một bên, trên mặt đầy vẻ nhếch nhác, không dám ngẩng đầu nhìn ai.

Lý Tang Nhược sau khi bình ổn lại cảm xúc, chậm rãi ngồi xuống chiếc sạp mềm, giọng nói mang chút khàn khàn:

“Truyền tướng quốc vào cung, ai gia có việc quan trọng cần bàn.”

Tướng quốc Lý Tông Tuấn là phụ thân của thái hậu, vốn xuất thân từ một danh gia vọng tộc, từ lâu đã được tiên đế coi trọng, trở thành mưu thần đắc lực nhất bên cạnh ngài. Sau khi tiểu hoàng đế ngoại tôn đăng cơ, quyền thế của ông ta lại càng thâu tóm cả triều chính, uy danh nghiêng ngả.

Thái hậu chấp chính, muốn mưu sự và bày trí mọi toan tính, càng phải dựa vào vị thân sinh này.

Phương công công hiểu rõ ý, cùng với Tống Thọ An cúi đầu nhận lệnh rồi lui ra.

Lý Tang Nhược ngồi lặng một hồi, lại lấy ra ba mảnh ngọc vỡ mà xem, sắc mặt thê lương khôn nguôi. “Ngươi đối với ta tàn nhẫn như vậy, thật đúng là chẳng sợ ta trở mặt vô tình sao?”

47- Đại tướng khí phách.

Đại doanh Giới Khâu Sơn của quân Bắc Ung.

Thời tiết quỷ quái này nóng bức đến độ khiến người ta mồ hôi tuôn như tắm. Đúng giờ ngọ, doanh trại không tổ chức thao luyện, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng ve kêu râm ran trên núi xa.

Trong lều của Tả quân phó tướng Hách Liên Khiêm, bốn vị tướng lĩnh thống lĩnh các quân đội Xích Giáp, Thanh Hạc, Thanh Long, Tử Điện cùng ngồi trên chiếu cói. Trước mặt họ là một chiếc bàn thấp, trên đó đặt một tấm địa đồ xếp gọn; dưới đất để hai hũ rượu. Họ đang thảo luận điều gì đó rất sôi nổi.

Quân Bắc Ung chia làm bảy giáp quân: Xích, Sập, Hoàng, Lục, Thanh, Lam, Tử (đỏ, cam, vàng, xanh lá, xanh lam, chàm, tím) Nay gần như đã tập hợp đủ, xem chừng đang bàn đại sự.

Nhưng nghe qua lại không đúng lắm. Ánh mắt của năm vị tướng quân toát lên vài phần ám muội.

Chuyện đại tướng quân ôm một nữ lang ướt đẫm trở về doanh trại thực sự còn chấn động hơn cả quân địch công phá thành. Không chỉ binh sĩ tò mò, các tướng lĩnh cũng muốn biết nguyên do.

Cả năm người đang bàn luận đến cao trào, bỗng nghe bên ngoài có thị vệ hô lớn:

“Đại tướng quân đến!”

Những người ngồi trước án kỷ lập tức biến sắc.

Đưa mắt nhìn nhau, họ vội vàng giấu rượu.

Hách Liên Khiêm làm bộ chỉ vào địa đồ:

“Quân Bắc Ung ta giỏi nhất chính là đánh trận công kiên. Liên tiếp hạ năm thành Nam Tề dễ như chẻ tre, ta thấy Tín Châu chẳng qua chỉ là miếng đậu phụ mềm. Năm mươi vạn đại quân chẳng qua chỉ là lời nói phóng đại…”

Các tướng lĩnh khác gật đầu lia lịa.

“Hách Liên tướng quân nói chí phải.”

“Không biết đại tướng quân khi nào sẽ qua sông, đánh hạ Tín Châu…”

Bùi Quyết bước vào lều, liếc qua họ một cái rồi nhìn địa đồ trên bàn, không nói lời nào. Hách Liên Khiêm vội đứng dậy, hắng giọng một tiếng, ôm quyền lớn tiếng:

“Đại tướng quân, chúng ta đang thảo luận kế sách tác chiến.”

Bùi Quyết đáp: “Lau sạch râu đi.”

Hách Liên Khiêm ngượng ngùng cười, đưa tay chùi rượu còn sót trên râu, bật cười hề hề. “Lần trước Thập Nhị nương gửi tới vài hũ rượu quý, mạt tướng thấy để đó một mình cô đơn, không uống thì uổng.”

Sắc mặt Bùi Quyết lạnh nhạt: “Người đâu?”

Hách Liên Khiêm cẩn trọng quan sát nét mặt của Bùi Quyết, thấy không có ý trách phạt, mới thở phào.

“Bẩm đại tướng quân, giam trong mật thất rồi ạ.”

Bùi Quyết hỏi tiếp: “Ăn uống chưa?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-77.html.]

Hách Liên Khiêm gãi đầu, đáp: “Tên họ Ôn kia còn cần ăn uống sao?”

Có vẻ hắn không ngờ đại tướng quân lại quan tâm đến bữa ăn của tướng địch, nghĩ ngợi một lát rồi bổ sung thêm:

“Đại tướng quân, tên họ Ôn đó chẳng phải kẻ tử tế gì. Nếu ta rơi vào tay hắn, chắc chắn không toàn mạng. Theo ý mạt tướng, nên nhục mạ hắn thật thê thảm, sau đó đưa đến dưới thành Tín Châu mà tế cờ, khơi dậy uy danh cho quân ta.”

Bùi Quyết nói: “Mang đồ ăn qua đó.”

Hách Liên Khiêm đáp một tiếng, cười đùa: “Đại tướng quân ưu ái hắn như thế, là muốn khuyên hàng sao? Nếu vậy, chi bằng tặng thêm cho hắn một tiểu kiều nương nữa.”

Người này giọng như chuông lớn, dáng vẻ là một hán tử thô kệch.

Một câu nói ra, khiến mọi người ồn ào cười rộ.

Bùi Quyết mặt không cảm xúc, nói: “Ý kiến hay, ngươi lo liệu đi.”

“...”

Hách Liên Khiêm không biết nói gì thêm.

Đừng nhìn mọi người đều gọi một tiếng “tướng quân”, nhưng ở Đại Tấn, quan phân cửu phẩm, định rõ thượng, trung, hạ; đại tướng quân ở vị trí thượng nhất phẩm, quyền cao chức trọng, là đỉnh cao của võ thần.

Bùi Quyết lại là người nói một không hai, không ai dám trái ý. Dù tất cả đều hận không thể c.h.ặ.t Ôn Hành Tố ra thành tám mảnh, nhưng nhìn sắc mặt của hắn, cũng chỉ có thể mỉm cười làm ngơ.

Tướng quân Chu Trình thuộc quân Xích giáp hỏi: “Đại tướng quân chẳng lẽ coi trọng họ Ôn kia?”

Bùi Quyết đáp: “Hắn là một tướng tài.”

Câu nói này, mọi người đều tin.

Nhưng trên đời này, tướng tài nào mà chẳng có? Tướng thủ thành Vạn Ninh trước kia chiến bại tự vẫn, tướng quân cũng từng nói y là tướng tài. Nhưng chẳng phải cuối cùng xác y vẫn bị treo trên cổng thành để răn đe đó sao?

Vậy tại sao họ Ôn lại được đối đãi như vậy?

Không đánh không mắng, mỗi ngày hai bữa, đây nào phải là giam giữ tướng địch, rõ ràng là đang cung phụng tổ tiên.

Hách Liên Khiêm mượn ba phần men rượu để thêm dũng khí, chắp tay hướng về phía Bùi Quyết.

“Mạt tướng có lời muốn nói.”

Bùi Quyết ngồi xuống, điềm nhiên như thường, nói: “Nói đi.”

Hách Liên Khiêm thưa: “Tướng quân yêu tài, nhưng cũng nên cho họ Ôn một bài học. Nếu không, quân Tề sẽ tưởng rằng quân Bắc Ung ta đã trở nên mềm yếu, huynh đệ bên dưới cũng cần được an ủi, không phải ai cũng tâm phục khẩu phục…”

Mấy tướng lĩnh khác cũng nhìn sang.

Miệng không nói, nhưng trong lòng chắc cũng nghĩ như Hách Liên Khiêm.

Bùi Quyết tự mình rót một chén trà nguội.

“Chiến tranh không thể kéo dài mãi.”

Mấy người này đều là do Bùi Quyết một tay bồi dưỡng trong suốt những năm chinh chiến cùng nhau. Chỉ một câu ngắn ngủi cũng đủ để họ hiểu ý tứ ẩn trong lời nói của hắn.

Hắn muốn khuyên hàng Ôn Hành Tố, không chỉ vì đó là một tướng tài hiếm có, mà còn muốn gửi đến quân Tề một tín hiệu, quy hàng sẽ được hậu đãi. Đồng thời, cũng là cách tạo áp lực với Tín Châu ở bờ nam, mong đạt được mục tiêu không đánh mà thắng.

Trong trăm năm qua, từ bắc chí nam đã đổi mười mấy vị hoàng đế. Chiến tranh liên miên, đói kém, tai ương, dân lưu lạc khắp nơi, bách tính muốn một bữa no cũng khó.

Nếu hai nước đình chiến, cũng là để dân chúng được thở một hơi nhẹ nhõm.

Nghe xong, Hách Liên Khiêm không còn gì để phản đối.

Thao Dang

Mấy người cười cười gật đầu, đồng tình.

Loading...