Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 79
Cập nhật lúc: 2025-01-17 20:56:33
Lượt xem: 75
Thuần Vu Diễm hỏi lại:
“Nếu Bùi Quyết không tin ta, sao ta có thể ung dung ngồi trong Hoa Nguyệt Giản uống trà cùng tiên sinh như bây giờ?”
Khuất Định bối rối:
“Thế ý kiến của Thế tử là gì?”
“Không có gì. Phân tích của tiên sinh rất có lý.” Thuần Vu Diễm dáng vẻ vô cùng thư thái, xoa xoa gò má còn sưng tím, trong ánh mắt thoáng chút chế giễu khó nhận ra.
Nhìn Bùi Quyết vội vã nhảy xuống nước cứu người, có thể thấy rõ nữ nhân Phùng thị rất quan trọng với hắn.
Triều đình Bắc Tấn chắc chắn cũng sẽ nghĩ như vậy.
Lý Thái hậu là người hẹp hòi, sai người hạ độc không có gì lạ.
Ban đầu, hắn cũng nghĩ như thế.
Thao Dang
Nhưng sau khi trở về ngẫm lại, hắn lại cảm thấy có nhiều điểm kỳ lạ.
Hôm qua, thôn Hoa Khê vốn được trọng binh của Bùi Quyết canh giữ c.h.ặ.t chẽ, nhưng Phùng Vận đã hạ mê dược các thị vệ, khiến hắn có cơ hội hành động.
Khi nữ nhân họ Phùng mở mắt thấy hắn, phản ứng đầu tiên không phải là sợ hãi, mà là ngạc nhiên, bất ngờ.
Hơn nữa, hắn cướp người vốn chỉ là quyết định bất chợt. Chính hắn cũng không đoán được điều đó, thì Lý Tang Nhược ở tận Bắc Tấn làm sao có thể biết trước?
Vậy, nếu hắn không đến cướp người, thì tiểu cô nương đã uống xuân dược, tắm gội sạch sẽ kia, sẽ rơi vào tay ai?
Hắn vừa rời đi, Bùi Quyết liền đến sau...
Đáp án đã rõ ràng.
Đó hoàn toàn là một tiệc mỹ nhân mà nữ nhân Phùng thị tỉ mỉ sắp đặt để dâng lên cho Bùi Quyết.
Vì muốn dụ Bùi Quyết vào tròng, nàng không ngần ngại tự làm tổn thương bản thân. Dù mục đích là gì, nữ nhân này quả thật...
Quá độc ác, quá cứng cỏi, cũng quá ấn tượng.
Thuần Vu Diễm bật cười khoái trá.
Trước khi đến thôn Hoa Khê, hắn chỉ nghĩ đến cách làm nhục nàng, từ từ g.i.ế.t c.h.ế.t nàng...
Nhưng khi nàng thật sự rơi vào tay hắn, ý định của hắn lại thay đổi, chưa nói đến nhan sắc mỹ lệ mê hồn và vóc dáng tuyệt trần, chỉ riêng trí óc đầy toan tính và mưu mẹo của nàng cũng đã là thứ hiếm có trên đời.
“Giết nàng thì thật đáng tiếc...”
“Thật sự rất đáng tiếc...”
Khuất Định nhìn thấy môi Thế tử khẽ mấp máy, sắc mặt ngày càng cứng ngắc.
Kiếm cơm bằng lời nói quả là không dễ. Lẽ nào Thế tử phát hiện y chẳng phải tài giỏi gì, cũng không phải học trò của Quỷ Cốc Tử, nên đang cân nhắc xem có nên g.i.ế.t y hay không?
---
Hôm sau là một ngày nắng đẹp.
Trời vừa sáng, chưa kịp oi bức, là lúc dễ chịu nhất trong ngày.
Phùng Vận đang đứng ngoài sân chăm chú nhìn hai luống mầm cải vừa nhú khỏi mặt đất, thì thê tử của Hình Bính, Từ thị, vội vã chạy vào.
Từ thị giúp Phùng Vận quản lý việc lặt vặt trong nội viện của nữ quyến, làm việc nhanh nhẹn, tháo vát, rất dễ hòa nhập.
“Thập Nhị nương,” Từ thị hạ giọng, “Viện cơ muốn về nhà mẹ đẻ. Nói là ca ca gửi thư đến, bảo mẫu thân đang bệnh nặng.”
Phùng Vận nhếch mày cười:
“Tướng quân không cấm thị thiếp về nhà mẹ đẻ, Viện cơ muốn đi thì cứ để nàng ấy đi.”
Từ thị khoát tay, vẻ mặt đầy lo lắng, làm động tác diễn tả.
“Nô tỳ thấy Viện cơ có chút kỳ quặc.”
Phùng Vận hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-79.html.]
“Kỳ quặc thế nào?”
Từ thị cau mày:
“Trời nắng nóng thế này mà Viện cơ ăn mặc rất cồng kềnh, như thể mặc mấy lớp áo. Đồ ăn, vật dụng gì cũng nhét đầy trong hành lý, nói là để mang về cho lão mẫu...”
Phùng Vận không bận tâm, cúi xuống chăm chú nhìn mầm cải của nàng.
"Để nàng ta đem đi, khó khăn lắm mới về nhà một chuyến. Ngươi vào phòng bếp lấy vài cân bột trắng, rồi thêm vài quả trứng gà cho nàng ta, cứ nói là ý của ta, để nàng mang về thăm phụ mẫu."
Từ thị đáp một tiếng "ồ" rồi bực bội rời đi.
Nàng ta nghi ngờ nữ lang đã hồ đồ.
Viện cơ kia dung mạo đầy đặn kiều diễm, hôm ở trang trại đã cố tìm cách tiếp cận tướng quân, vậy mà nữ lang chẳng mảy may bận tâm.
Vì vậy, khi đi lấy bột trắng và trứng gà, Từ thị đi đâu cũng khoe:
"Đây là nữ lang thưởng cho Viện cơ, nữ lang thật đại thiện."
Viện cơ thấy những thứ đó, dường như cũng không dám tin.
Nàng ta hướng về phía chính phòng, ánh mắt rưng rưng nói với Từ thị:
"Phiền Từ tẩu thay ta gửi lời cảm ơn đến Thập Nhị nương."
Từ thị bĩu môi, nghĩ thầm: Thật sự muốn cảm ơn thì đến trước mặt nữ lang mà dập đầu, có khó gì đâu, mới thể hiện được lòng thành.
Viện cơ mang đồ rời đi.
Nàng ta không dẫn theo hai nha hoàn mà Phương công công từng chỉ định cho mình.
Nhà nàng ta cách tôn Hoa Khê rất xa, không có xe bò, cũng chẳng có ngựa, nếu phải dùng hai chân mà đi, đến nhà thì trời đã tối.
Tuy nhiên, rời khỏi thôn Hoa Khê, nàng ta không đi về hướng nhà, mà bước thẳng vào thành An Độ, rẽ sang một góc, rồi tiến vào con hẻm Minh Nguyệt gần cổng thành.
Con hẻm này trước khi thành An Độ quy hàng, rất nhiều thương khách qua lại, nên các quán trọ, quán trà, quán ăn mọc lên san sát. Hiện tại, phần lớn đã đóng cửa, chỉ còn một quán trà tháo ván cửa ra, trên bậc cửa có một thiếu niên chừng mười bốn, mười lăm tuổi đang ngồi.
Viện Kiều bước tới, thiếu niên lập tức đứng dậy với vẻ mặt nghiêm nghị.
"Quán trà không mở cửa, không tiếp khách."
Viện Kiều căng thẳng nhìn quanh, lấy từ trong tay áo một túi lụa, nhét vào tay thiếu niên.
"Tiểu huynh đệ, làm phiền ngươi nhắn với chủ quán rằng, ta là bạn của Lâm cơ. Ta tên Viện Kiều. Lâm cơ đã chết, có người muốn g.i.ế.t ta."
Từ khi tận mắt nhìn thấy Lâm Nga bị đánh đến thảm thương rồi c.h.ế.t đi, trong lòng Viện Kiều chưa từng có một giây phút yên ổn.
Nàng ta sợ hãi.
Ban đầu, nàng ta sợ hồn ma của Lâm Nga sẽ đến tìm mình.
Ai ngờ, hồn ma không đến, nhưng A Lâu lại xuất hiện.
Hắn ấp úng, nói quanh co:
"Ta và Viện cơ từng quen biết, không muốn nàng đi vào vết xe đổ của Lâm cơ… Nếu có con đường nào khác, Viện cơ vẫn nên tính toán sớm thì hơn."
A Lâu vốn là người thật thà, đối đãi với mọi người hòa nhã. Dù hắn đến báo tin với ý đồ gì, thì Phùng Vận cũng đã có sát tâm đối với nàng ta.
Nàng ta không thể ở lại được nữa.
Nhưng, nàng ta có thể đi đâu?
Nhà không thể về, thời loạn thế, nữ nhân sống sót thật khó.
Vì vậy, nàng ta nhớ đến túi lụa mà Lâm Nga tặng, cùng cách mà Lâm Nga từng nói để tìm Phương công công.
Quán trà này là nơi tình nhân cũ của Lâm Nga mở.
Chỉ cần giúp nàng ta tìm được Phương công công, vạch trần Thập Nhị nương Phùng Vận, không dám mơ tưởng phú quý hay gặp được quý nhân, nhưng ít ra cũng có một đường sống.
"Lâm cơ, Lâm cơ là ai? Ta không biết."
Thiếu niên không nhận túi lụa, đẩy lại với vẻ khó chịu.