Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 80

Cập nhật lúc: 2025-01-17 20:56:35
Lượt xem: 72

“Ngươi mau đi đi! Đông gia nhà ta không xen vào việc của kẻ khác.”

Viện Kiều cắn răng, vội nhét túi bột mì trắng và mấy quả trứng gà vào tay thiếu niên trước mặt, gấp gáp nói:

Thao Dang

“Làm ơn giúp đỡ, tiểu huynh đệ, ngươi hãy đi bẩm báo với Đông gia. Nói rằng… ta biết bí mật của Phùng Thập Nhị nương, có thể giúp Linh cơ kêu oan…”

Nghe nhắc đến “Phùng Thập Nhị nương,” sắc mặt thiếu niên cuối cùng cũng có chút biến đổi.

“Ngươi chờ ở đây…”

Lời hắn còn chưa dứt, từ trong hẻm bất thình lình lao ra một bóng người. Chưa kịp nói gì, người đó đã vươn tay túm c.h.ặ.t lấy Viện Kiều, giận dữ quát:

“Đồ tiện nhân! Vào được phủ Tướng quân, hưởng phúc đời sung sướng, liền quên luôn phụ mẫu sống c.h.ế.t ra sao. Hôm nay để ta xem, ngươi còn chạy đi đâu hưởng phúc nữa?”

Kẻ đó râu ria xồm xoàm, hốc mắt hõm sâu, áo quần bẩn thỉu không nhận ra được màu sắc ban đầu. Đó chính là đại ca của Viện Kiều, Viện Đại Lang.

Mắng xong, hắn không để ý tới phản kháng của Viện Kiều, một tay giật lấy giỏ đồ, liếc mắt nhìn vào, liền ngây ngẩn cả người.

Là bột mì trắng và trứng gà!

Thời buổi này, nhà nào có bột mì tinh, nhà nào còn ăn được trứng gà?

Viện Đại Lang miệng khô họng khát, gần như muốn thè lưỡi ra mà nuốt chửng.

“Đi! Theo ta về nhà!”

Thiếu niên phẫn nộ quát:

“Ngươi làm gì vậy?”

Viện Đại Lang giơ nắm đấm, nhổ nước bọt mắng:

“Ca ca dạy bảo muội muội, thiên kinh địa nghĩa, liên quan gì đến tiểu tử nhà ngươi? Chuyện nhà lão tử, ngươi đừng có xen vào!”

Trong con hẻm Minh Nguyệt, không ít người dân sống quanh đó. Nghe tiếng ồn ào, từng người ló đầu ra xem.

Sắc mặt Viện Kiều đã tái nhợt. Viện Đại Lang từ trước tới giờ chẳng hề có chút tình nghĩa huynh muội với nàng ta. Gặp phải hắn, nàng ta chỉ có con đường khổ sở, thậm chí muốn c.h.ế.t cho xong. Nhưng dù giãy giụa, nàng ta cũng không thoát được, đành quay đầu cầu cứu thiếu niên kia.

“Cứu mạng… Tiểu huynh đệ, xin hãy cứu ta…”

“Phụ mẫu ở nhà đói đến mức phải ăn bùn Quan Âm, đi vệ sinh còn ra máu. Ngươi thì hay lắm, lấy bột mì trắng và trứng gà đi nuôi kẻ ăn bám. Đi, theo ta về!”

Viện Kiều bị Viện Đại Lang kéo xềnh xệch ra khỏi cổng thành.

49- Hồ ly tâm cơ.

Viện Đại Lang vừa đi vừa nghĩ đến bột mì trắng và trứng gà trong tay, lòng cảm thấy thỏa mãn. Nhưng chưa ra khỏi thành được hai dặm, hắn đã bị một đám côn đồ cầm d.a.o rựa chặn đường.

Đó là chủ nợ của hắn, từng người đều toát ra sát khí, tay lăm lăm d.a.o rựa.

Viện Đại Lang mặt tái mét, theo bản năng đẩy Viện Kiều ra trước mặt.

“Đừng g.i.ế.t ta, đừng g.i.ế.t ta! Ta dùng nàng ta để trả nợ! Muội muội của ta đây là thị thiếp của Đại tướng quân, đảm bảo các ngươi sẽ vừa lòng… A!”

Một búng m.á.u từ miệng hắn phụt ra.

Viện Đại Lang cúi đầu nhìn, thấy một lưỡi d.a.o đã đ.â.m xuyên qua n.g.ự.c hắn.

Viện Kiều kinh hãi trợn tròn mắt, hét lên chói tai, quay đầu định chạy. Nhưng lưỡi d.a.o của đám côn đồ nhanh hơn. Nàng ta thậm chí còn chưa kịp cảm nhận được cơn đau thì thân thể đã mềm nhũn, mất đi tri giác.

“Đáng tiếc, một tiểu nương tử xinh đẹp như vậy…”

“Ngươi ngu à? Không nghe Viện Đại Lang nói sao? Đó là thị thiếp của Đại tướng quân, tận mắt nhìn thấy chúng ta g.i.ế.t người. Giữ lại không phải là tai họa sao? Muốn mạng hay muốn nữ nhân?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-80.html.]

“Lão đại nói phải…”

“Mau thu dọn, đi thôi!”

---

Thi thể của Viện Kiều được phát hiện vào lúc chạng vạng tối, người tốt bụng nào đó đã báo quan.

Thái thú Hạ Khiết tới hiện trường xem xét sơ qua tình hình, liền sai người đưa hai t.h.i t.h.ể về Viện gia, giao lại cho phụ mẫu của nàng ta là xong chuyện.

Thời thế này, kẻ c.h.ế.t đói không đếm xuể, xương trắng đầy hoang dã, thu gom t.h.i t.h.ể thậm chí không có nổi một manh chiếu. Nếu không phải có phủ tướng quân và Hạ Khiết, quận An Độ hiện giờ đã trở thành nơi vô pháp vô thiên.

Một kẻ mắc nợ bài bạc bị giết, chẳng phải đáng đời sao?

Ai có thời gian quan tâm đến chuyện đó...

Đại tướng quân phái hắn đến là để lo liệu công việc, trấn an dân tâm, không phải để phá án.

Nhưng Viện Kiều là người của phủ tướng quân, Hạ Khiết vẫn giữ lễ mà đến gặp Phùng Vận, trình báo một lời.

Không vì điều gì khác, chỉ bởi đại tướng quân từng nói, chuyện trong hậu viện, đều để nàng làm chủ.

Phùng Vận cảm ơn Hạ Khiết, sau đó sai A Lâu thông báo về cái c.h.ế.t bất ngờ của Viện Kiều cho những người khác, đồng thời viết một bức thư gửi cho Bùi Quyết.

Vài dòng ngắn ngủi, viết đầy đủ với sự kính trọng và thương tiếc:

"Thiếp Viện Kiều của ngài bất hạnh thiệt mạng."

Nàng nghĩ, Bùi Quyết sẽ như trước kia, hoặc là chẳng thèm quan tâm, hoặc đáp lại một câu nhạt nhẽo: "Thư đã rõ." Ai ngờ, Tả Trọng vội vã từ doanh trại trở về, mang theo một tấm da cáo dính m.á.u và một phong thư.

"Cáo này là do tướng quân săn được hôm qua, xử lý sơ qua ở doanh trại rồi. Tướng quân nói muốn nữ lang làm thành áo choàng, để giữ ấm khi đông về."

Tả Trọng hớn hở nói, như thể muốn thay tướng quân nói tám thùng lời hay.

Phùng Vận liếc nhìn hắn một cái, mở phong thư.

Lần này, thư có nhiều chữ hơn thường lệ, vẫn là lối viết quen thuộc của Bùi Quyết: mạnh mẽ, cẩu thả.

"Ngày sau là Lập Thu, vậy mà nàng còn có tâm trạng thêm phiền phức."

Lời này nói chẳng đâu vào đâu.

Giết thiếp của hắn là thêm phiền, hay gửi thư là thêm phiền?

Tả Trọng rướn cổ, thấy nét mặt nữ lang điềm tĩnh, không có lấy chút vui mừng, hắn liền lo lắng thay tướng quân, bèn mở miệng giúp.

"Tướng quân nói, trong hậu viện, tới giờ chỉ có một mình nữ lang, làm gì có thiếp thất nào khác?"

Lời này nghe đã biết không phải do Bùi Quyết nói.

Phùng Vận chẳng để ý, nhoẻn môi cười nhạt với Tả Trọng, sau đó gọi Tiểu Mãn tới.

"Dẫn Tả thị vệ qua nhà bếp ăn chút gì rồi hãy đi."

Lấp bụng là chuyện lớn, Tả Trọng không khách khí.

Thức ăn ở doanh trại quá tệ, vì chuyện đó hắn rất ghen tị với Ngao Thất và Diệp Sấm đang làm việc bên này. Vì Thập Nhị nương rất khéo lo liệu, cùng một loại lương thực, nàng luôn biến hóa thành nhiều món khác nhau. Đặc biệt từ khi mở thêm điền trang, nơi nàng quản lý dường như chưa từng thiếu đồ ăn.

Chỉ trong thời gian ngắn, đám Mai Lệnh vệ trước đây lúc nào cũng xơ xác, giờ đây đều trở nên phong độ sáng láng. Đám nha hoàn và phụ nhân trong nhà cũng rạng rỡ hồng hào. Đi ra ngoài, so với những nông dân gầy trơ xương vừa trốn nạn đến, họ như đến từ hai thế giới khác biệt.

Tiểu Mãn mang ra vài cái bánh bao trắng và một bát canh rau dại.

"Tả thị vệ ăn tạm vài miếng, vẫn còn nóng."

Thời tiết này, bánh bao rất khó nguội.

Loading...