Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 81
Cập nhật lúc: 2025-01-19 15:17:12
Lượt xem: 61
Tả Trọng cắn một miếng, ăn ngon lành không thôi.
Bánh bao này mềm hơn bánh trong doanh trại, lại mang theo chút vị ngọt dịu, lớp bột vừa dai vừa dễ nhai.
Lại uống một ngụm canh.
Cũng là rau dại, nhưng trong doanh trại nấu lên thì chát và đắng như thức ăn cho lợn. Còn ở bếp của Trường Môn viện, có dầu, muối, thêm cả trứng gà, mùi thơm ngào ngạt.
Tả Trọng thực sự hy vọng tướng quân ngày nào cũng viết thư cho Thập Nhị nương.
Tiểu Mãn nhìn hắn ăn ngấu nghiến, khẽ cười, ghé sát lại:
“Tả thị vệ, ở trước mặt tướng quân, hãy nói vài lời hay về nữ lang. Sau này Tiểu Mãn sẽ để dành đồ ngon cho ngài thường xuyên.”
Tả Trọng ngẩn ngơ nhìn tiểu cô nương tươi cười rạng rỡ, hồi lâu mới nuốt xuống, không ngờ miếng lớn quá làm hắn nghẹn, ho khù khụ không ngừng.
Tiểu Mãn khúc khích cười mãi không thôi.
Tả Trọng mặt đỏ bừng.
May mắn tướng quân không xem những người này là thiếp thất của mình, nếu không, chỉ riêng việc hắn vừa nhìn vài lần, e là đã bị đánh ba mươi quân côn. Không, có khi năm mươi, hoặc tám mươi.
Chưa đợi Tả Trọng nghĩ thông, Tiểu Mãn đã vui vẻ rời đi. Nữ lang sắp ra khỏi phủ làm việc, nàng phải đi theo, mà cũng rất thích được đi theo.
Thập Nhị nương phần lớn thời gian không có dáng vẻ chủ nhân, nhưng lúc nổi giận lại rất dữ dội. Nàng không giống nhiều người khác, cả đến nha hoàn bên cạnh nàng cũng khác biệt, được nuôi dưỡng khôn khéo, lanh lợi và đầy sức sống.
Tiểu Mãn hớn hở hỏi:
“Nữ lang, chúng ta đi đâu?”
Phùng Vận định đến Hoa Nguyệt Giản tìm Thuần Vu Diễm, dò hỏi chút tin tức về hai huynh đệ Cát Quảng và Cát Nghĩa, nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách nào để đi.
Lần trước bị Thuần Vu Diễm bắt giữ, nàng bị cuốn vào trung tâm cơn lốc. Mặc dù khi trúng độc đầu óc có chút mơ hồ, nhưng nàng biết rõ Thuần Vu Diễm đã giao đấu với Bùi Quyết.
Bùi Quyết không kể đến họ đánh nhau thế nào, nhưng với tính khí mạnh mẽ của Bùi đại tướng quân, thêm một Thuần Vu Diễm nhất quyết không chịu thua, trận chiến hẳn là rất kịch liệt.
Kỳ lạ ở chỗ, sau chuyện đó, Thuần Vu Diễm không gây sự nữa.
Như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Phùng Vận đoán rằng Bùi Quyết đã dùng cách gì đó, nhưng nàng không tiện hỏi.
“Nữ lang.” Tiểu Mãn đột nhiên gọi, chỉ về phía Minh Nguyệt Hạng.
“Ta nghe người ta nói, Viện cơ bị huynh trưởng bắt đi ở đó.”
Đại Mãn cũng ló đầu nhìn, nói thêm:
“Nghe quan lại của Chính Sự Đường bảo, huynh muội Viện gia c.h.ế.t rất thảm, m.á.u chảy thấm cả mặt đường…”
Thành An Độ hiện nay như lâm vào cơn bão táp, tin đồn gì cũng có thể bị thổi phồng lên đến mức kỳ dị.
Phùng Vận khẽ cười, không trả lời.
Khi đi ngang qua trà quán ở Minh Nguyệt Hạng, nàng liếc mắt nhìn một chút.
Cửa đóng chặt, không một bóng người. Hàng xóm xung quanh chỉ còn lác đác vài nhà mở cửa buôn bán, nhưng cũng chẳng có khách.
Từ khi Hạ Khiết lên nắm quyền ở An Độ, đời sống dân chúng có phần cải thiện, nhưng các cửa hiệu lớn cơ bản vẫn nằm trong tay những gia tộc quyền quý. Trước chiến tranh, những người này hoặc đã chuyển cả nhà về phương Nam, hoặc ẩn náu để quan sát tình hình. Chỉ dựa vào việc buôn bán nhỏ lẻ thì rất khó vực dậy được kinh tế.
“Hạ rèm xuống đi.” Phùng Vận phân phó.
Tiểu Mãn dạ một tiếng, quay đầu lại, nhăn mũi hỏi:
“Không biết Viện cơ tại sao lại đến Minh Nguyệt Hạng? Lúc ở Ngọc Đường Xuân, nàng ấy đâu có quen biết ai ở Minh Nguyệt Hạng, sao lại đến trà quán đó?”
Phùng Vận cười nói:
“Tò mò như vậy, chi bằng phái ngươi xuống điều tra một phen?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-81.html.]
Tiểu Mãn vội le lưỡi, ngừng không nói nữa.
Nữ lang nói thế tức là không vui rồi.
Dù giọng nàng vẫn mang vẻ cười cợt, nhưng nếu cãi thêm, chắc chắn sẽ bị trách phạt.
Bên trong xe lừa yên ắng, nhưng suy nghĩ của Phùng Vận lại bận rộn.
Trà quán này, thật có chút thú vị…
---
Hoa Nguyệt Giản.
Thuần Vu Diễm uể oải nằm dưới bóng cây, bên cạnh là hai tỳ nữ phe phẩy quạt mo. Trên nền gạch xanh trước mặt hắn, hơn mười tên gia đinh đang quỳ, mặt mũi bầm dập, chịu phạt dưới ánh nắng gay gắt.
Chủ nhân khẽ cười, im lặng không nói. Tấm mặt nạ chim ưng toát ra khí lạnh bức người, tựa như âm hồn đòi mạng, bất cứ lúc nào cũng có thể đoạt lấy sinh mạng.
Hôm ấy, khi Bùi đại tướng quân đến mượn lương thực, bọn họ đã bị thế tử trừng phạt nghiêm khắc một lần.
Ai ngờ, thế tử lại bị Bùi đại tướng quân đánh...
Lại còn đánh vào khuôn mặt mà thế tử quý nhất.
Nỗi hận này, thế tử sao có thể nuốt trôi?
Hắn không đi tìm Bùi tướng quân để đòi lại, mà lại trút giận lên bọn họ.
Thế tử không vui thì lôi bọn họ ra luyện tập. Thân xác đã chẳng chịu nổi, tinh thần lại càng hoang mang.
Thế tử lần trước nói bọn họ canh giữ không cẩn thận.
Nhưng rốt cuộc là không cẩn thận chỗ nào?
Lương là thế tử chủ động cho mượn.
Bị đánh cũng là thế tử tự chuốc lấy.
Ai bảo hắn cho mượn lương rồi lại không nghĩ thông, nhất thời nổi hứng đi bắt cóc thiếp của Bùi Quyết?
Thuần Vu thế tử tính khí c.h.ó má, quả là làm càn.
Thao Dang
Phạt bọn họ thì cũng được thôi, nhưng cái tính nhỏ mọn này, nếu một ngày nào đó trở thành Vương của Vân Xuyên, chỉ e rằng cơ nghiệp trăm năm của Vân Xuyên quốc sẽ bị hủy trong tay hắn.
Quỳ rạp dưới ánh mặt trời, đám gia đinh mồ hôi nhễ nhại, ai nấy đều ai oán thầm trách, bỗng nhiên có kẻ hầu vào báo.
"Thế tử, Phùng Thập Nhị nương cầu kiến."
Ánh mắt Thuần Vu Diễm lập tức sắc bén.
Nàng còn dám đến?
Còn dám tìm đến đây?
"Cho nàng vào." Thuần Vu Diễm khẽ nâng mắt, tiếng cười cũng thay đổi, ánh mắt b.ắ.n ra tia sáng rực rỡ, khiến ai nhìn cũng phải run rẩy.
Phùng Vận một mình bước vào.
Nhìn thấy Thuần Vu Diễm, hắn đang dùng roi quất người.
Có vẻ đã mệt, mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển, hắn ném roi xuống, chống nạnh, nhìn nàng lạnh lùng cười.
"Ngươi đến làm gì? Muốn c.h.ế.t sao?"
Đám gia đinh nghe thế tử lại sắp làm loạn, run rẩy không ngừng.
Không ngờ, nữ lang mềm mại kia dường như không nhận ra sự giận dữ của thế tử, liếc nhìn đám gia đinh đang quỳ dưới ánh mặt trời, ngạc nhiên một lát, rồi mỉm cười cúi chào.
"Tiểu nữ đến để xin thế tử tha lỗi."