Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 83

Cập nhật lúc: 2025-01-19 15:17:15
Lượt xem: 63

Câu hỏi này, quả đúng nhắm trúng điểm yếu của Phùng Vận.

"Chỉ đợi thế tử mở lời mà thôi." Phùng Vận đã chuẩn bị từ trước, hai tay dâng lên một cuốn sổ nhỏ. "Những điều ghi chép trong cuốn sổ này, đều thích hợp áp dụng tại Vân Xuyên quốc. Tuy nhiên..."

Thuần Vu Diễm nhướng mày: "Tuy nhiên cái gì?"

Phùng Vận mỉm cười: "Thuật thì là chết, người mới là sống. Các phương pháp canh nông được ghi chép phần lớn đều thâm ảo, khó lĩnh hội…"

Nàng dừng lại một chút, hòa nhã nói: "Chờ sau khi chiến sự kết thúc, ta sẽ theo thế tử đến Vân Xuyên quốc, đích thân truyền thụ, tuyệt đối không nuốt lời."

Đây là nàng tự bồi thêm giá trị cho bản thân, tìm kiếm một nơi để bám rễ sinh tồn.

Thuần Vu Diễm lại nghe đến ngứa ngáy trong tai.

Nói vòng vo nhiều như vậy, chẳng phải là muốn cùng hắn trở về Vân Xuyên sao?

Ánh mắt hắn trầm xuống, sâu thẳm nhìn nàng một cái.

"Được thôi. Bản thế tử không sợ ngươi giở trò. Nếu thu hoạch không được như lời ngươi nói, ta sẽ lấy đầu của ngươi."

"Nhất ngôn cửu đỉnh." Phùng Vận cúi thấp mình thi lễ, lén quan sát biểu cảm của hắn.

Thuần Vu Diễm căm hận nàng một cách thẳng thắn như vậy, nếu huynh đệ nhà họ Cát rơi vào tay hắn, sao lại không có lấy nửa điểm phản ứng?

Phùng Vận liếc nhìn quanh sân một lượt, mỉm cười: "Lần trước đến Hoa Nguyệt Giản đã là đêm khuya tĩnh mịch, không có tâm trí thưởng ngoạn cảnh sắc trong vườn, thật sự đáng tiếc… Nếu thế tử không chê, liệu có thể cho phép ta đi dạo một vòng?"

Tên gọi Hoa Nguyệt Giản đã vô cùng mỹ lệ, khu vườn lại càng đẹp hơn.

Nhìn vẻ thưởng thức và khát khao ánh lên trong mắt nàng, Thuần Vu Diễm nheo mắt nhìn nàng một lúc, chậm rãi đứng dậy.

"Vậy thì dẫn ngươi đi mở mang tầm mắt."

Hai người mỗi kẻ giữ một tâm tư riêng, dạo quanh Hoa Nguyệt Giản gần nửa canh giờ.

Trong mắt Thuần Vu Diễm, hôm nay Phùng nữ lang dịu dàng, nhỏ nhẹ hơn rất nhiều, thái độ đối với hắn cũng hoàn toàn khác so với hai lần trước.

Thao Dang

Nàng nói rất nhiều, từ tình hình Nam Tề và Bắc Tấn, đến đời sống nhân sinh, thương lộ ở An Độ, đương nhiên cũng không thiếu những chuyện về nông vụ mà nàng từng tự hào khoa trương. Có chút cảm giác như tri kỷ.

Những hiểu biết của nàng khiến Thuần Vu Diễm vô cùng kinh ngạc.

Đáng tiếc, chuyện xảy ra hôm đó tựa như đã gieo trong lòng hắn một hạt giống ma quỷ, mọc rễ, nảy mầm, khiến hắn không còn cách nào bình thản đối diện với nữ nhân độc ác này.

Chỉ cần đối mắt với nàng, sống lưng hắn liền tê rần, ngứa ngáy khó chịu. Miệng thì làm ra vẻ thờ ơ, nhưng ánh mắt lại không nhịn được mà dừng ở bàn tay đang nắm chuôi roi của nàng…

"Thế tử?" Phùng Vận thấy hắn nhìn chằm chằm vào cây roi trong tay mình, mỉm cười hỏi:

"Không nỡ rời cây roi này sao?"

Nàng cẩn thận giữ c.h.ặ.t cây roi trong tay, như thể sợ Thuần Vu Diễm đoạt lại. Tay nàng rất trắng, rất mịn, móng tay gọn gàng sạch sẽ, chuôi roi bị siết c.h.ặ.t trong bàn tay ấy, chỉ lộ ra một đoạn tròn tròn, trông như mèo con đang cào cấu lòng người.

Thuần Vu Diễm cảm thấy cổ họng khô rát: "Đã tặng cho ngươi rồi, chính là của ngươi."

Phùng Vận nhìn mà không thu được thông tin gì từ hắn, dần mất kiên nhẫn.

"Vậy thì tốt. À, không biết thế tử đã tìm được Liên cơ chưa?"

Ánh mắt Thuần Vu Diễm híp lại, ánh lên vẻ kỳ quái.

"Có liên quan gì đến ngươi?"

"Ồ…" Dĩ nhiên chẳng liên quan gì.

Phùng Vận chỉ muốn hắn nhớ đến chuyện đau lòng, không vui vẻ mà thôi.

Nàng khẽ cúi người, tư thái đoan trang mà hành lễ.

"Vậy hôm nay nói đến đây thôi. Đa tạ thế tử tiếp đón, chờ sau chiến sự, chúng ta lại bàn tiếp?"

Không đợi Thuần Vu Diễm trả lời, nàng ung dung rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-83.html.]

"Thế tử, cáo từ."

Thuần Vu Diễm vừa rồi còn đang nghĩ về cây roi, tâm trí lơ lửng, lúc này thấy nàng quay lưng đi mà không chút lưu luyến, giống như bị tát thẳng vào mặt.

"Đi thong thả, không tiễn."

Hắn ngoài mặt không lộ cảm xúc, nhưng trên mu bàn tay nắm c.h.ặ.t thành quyền đã nổi gân xanh, tố cáo cơn phẫn nộ không thể kìm nén của chủ nhân.

"Phùng thị A Vận, sớm muộn gì ta cũng xé nát ngươi."

Xé nát, nhai vụn, không chừa cả xương.

51- Kiều nương nhập doanh.

Trở về từ Hoa Nguyệt Giản, Phùng Vận trầm mặc hơn thường lệ, không còn vẻ nói năng hoạt bát khi đối diện Thuần Vu Diễm, cũng chẳng mấy vui vẻ dù vừa nhận được một chiếc roi tốt chẳng mất chút công sức.

Đại Mãn và Tiểu Mãn chẳng biết nữ lang đang suy tính điều gì. Hai người muốn mở lời an ủi, nhưng đối diện gương mặt lạnh lùng ấy, lại không dám hỏi han.

Thập Nhị nương càng ngày càng khó đoán. Từ khi Ôn tướng quân rời đi, ở Trường Môn viện chẳng ai muốn làm kẻ ngu ngốc tự rước lấy phiền phức.

Tất nhiên, đó chỉ là suy nghĩ của bọn họ.

Thực ra, Phùng Vận chỉ đơn thuần cảm thấy mệt mỏi.

Tại Hoa Nguyệt Giản, nàng cố tình gây ra tiếng động lớn, lúc nói chuyện với Thuần Vu Diễm cũng cất giọng vang vọng, tốn không ít sức.

Nếu như huynh đệ Cát Quảng và Cát Nghĩa quả thực ẩn nấp ở Hoa Nguyệt Giản, chắc chắn họ sẽ nghe thấy tiếng nàng.

Đáng tiếc, cho đến lúc nàng rời đi, nơi đó vẫn im ắng không một động tĩnh. Hành động của Thuần Vu Diễm cũng không giống kẻ từng giam giữ người của trang viên của nàng.

Người không nằm trong tay Thuần Vu Diễm.

Nhưng chính điều đó lại càng khiến nàng bất an.

Tại sao huynh đệ Cát gia có thể biến mất như thế?

Liệu có phải đã bị Bùi Quyết dẫn đi...

Hơn nữa, làm sao nàng có thể cứu được đại ca từ tay Bùi Quyết, giúp huynh ấy thoát khỏi kiếp nạn ở đời trước đây?

Phùng Vận cho lui hạ nhân, không nói lời nào, cài then cửa từ bên trong, ôm c.h.ặ.t Ngao Tử, vùi mình trên chiếc trường kỷ mềm mại, vuốt ve nó suốt nửa canh giờ, mới có thể trấn an phần nào sự lo lắng trong lòng.

“Tiểu Mãn.”

Chính Phùng Vận tự tay mở cửa.

Trên gương mặt bình thản vẫn là nụ cười dịu dàng quen thuộc.

“Đi chuẩn bị một ít đồ ăn, nấu một con cá, nướng hai cân thịt... À, và nhất định phải có canh mì sợi đại ca thích. Nhớ bảo bà bếp rây kỹ bột mì, làm sao cho sợi mì mềm mịn, nước canh thêm chút nước thịt...”

Nhìn thấy nữ lang khôi phục lại nụ cười, Tiểu Mãn cũng vui vẻ đáp lời.

“Nữ lang muốn đến doanh trại thăm Đại lang quân sao?”

Phùng Vận khẽ “ừ” một tiếng.

Tiểu Mãn lại hỏi: “Vậy nữ lang có định mang đồ ăn cho tướng quân không?”

Phùng Vận gật đầu, “Chuẩn bị thêm đi.”

Tiểu Mãn bối rối, hỏi nàng, “Vậy chúng ta nên làm món gì? Thực sự không biết tướng quân thích ăn gì cả.”

Phùng Vận thản nhiên đáp, “Tùy ý.”

Thực ra, nàng đâu phải không biết hắn thích ăn gì, mà chỉ chẳng buồn bận tâm đến nữa.

Kiếp trước, nàng từng nấu vô số món cho hắn, nồi nấu canh còn hỏng đến mấy lần. Vậy mà hắn chưa từng tỏ vẻ xúc động. Mỗi lần nàng hỏi muốn ăn gì, câu trả lời vẫn chỉ là “Tùy ý”.

Đời này, hắn cũng cứ “tùy ý” mà ăn đi thôi.

Loading...