Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-01-08 01:19:49
Lượt xem: 157

Thời đại này, bát công cửu khanh đều có quyền bổ nhiệm quan lại, tự mình chọn người là một chuyện thanh tao. Môn hạ của các công khanh không thể thiếu “nhập mạc chi tân” (khách mời trong màn trướng).

Ở những nơi loạn lạc thì lại càng như vậy, lấy quân quản dân. Bùi Quyết cần nhiều thuộc quan hơn để xử lý các công việc ngoài chiến trường và quản lý sự vụ thường nhật.

Năm thành liên tiếp thất thủ, người đến trước trướng Bùi Quyết tự tiến cử không phải ít.

Nhưng ngông cuồng như Phùng Vận, thì là người đầu tiên.

Bùi Quyết lạnh nhạt nói:

“Bản tướng không thiếu năng nhân dị sĩ (người tài năng).”

Phùng Vận đương nhiên hiểu điều này, nhưng nàng đáp:

“Nhưng đại tướng quân lại thiếu ta.”

Ánh mắt Bùi Quyết lạnh lùng nhìn nàng, không nói một lời. Trong trướng, vài tham tướng đã cảm nhận rõ ràng bầu không khí như mây đen sấm chớp đang kéo đến. Vậy mà Phùng Vận lại càng bình tĩnh hơn so với lúc bước vào doanh trại.

Nàng lên tiếng:

“Hiện tại, quân Bắc Ung thiếu lương thảo là điều không còn là bí mật. Thành trì của Tề quốc lần lượt thất thủ, tất nhiên sẽ điều động đại quân, dồn sức của cả nước để quyết một trận tử chiến với Đại Tấn tại sông Hoài. Lương thảo của Đại Tấn muốn vận chuyển đến tiền tuyến còn cần thời gian, nếu Đại tướng quân vội vàng giao chiến với quân Tề, e rằng sẽ có rủi ro. Nhưng cơ hội chiến đấu không nắm bắt là mất, nếu đợi quân Tề lấy lại sức, ưu thế của Đại Tấn còn hay không thì khó mà nói trước...”

Vài tham tướng không ngừng trao đổi ánh mắt.

Phùng Thập Nhị nương đứng trước trướng, dáng vẻ yêu kiều tựa nụ hoa lan chuẩn bị hé mở.

Rõ ràng là một nữ lang kiều diễm, vậy mà lại có thể nói rành mạch cục diện trước mắt đến không sai một ly.

Thấy ánh mắt Bùi Quyết chăm chăm nhìn mình, Phùng Vận bình thản mở lời:

“Kính Lăng vương là Tiêu Trình, xuất thân danh môn, có tài kinh bang tế thế, danh tiếng vang khắp thiên hạ. Chính vì vậy mà hoàng đế Tề triều rất e ngại, khiến nhiều năm qua không được trọng dụng. Nhưng tình hình hiện nay, chỉ e Tiêu Trình khó tránh khỏi được tái sử dụng bởi tiếng nói của vương công và thế gia vọng tộc trong triều. Còn có kế huynh của ta, Ninh Viễn tướng quân Ôn Hành Tố, dũng mãnh thiện chiến, văn võ song toàn. Nếu hai người họ liên thủ, mượn sự hiểm trở tự nhiên của sông Hoài, đủ sức đối đầu với Đại tướng quân.”

Trong trướng, không ít người hít sâu.

Phùng Thập Nhị nương thật dám nói.

Nàng không sợ Đại tướng quân xử trảm mình sao?

Phùng Vận dường như không nhận ra bầu không khí căng thẳng, vẫn tiếp tục nói:

“Ta hiểu rõ Tiêu Tử Xương (tên tự của Tiêu Trình), hiểu rõ Ôn Hành Tố, hiểu rõ quân Tề. Ta có thể cùng Đại tướng quân mưu sự.”

Bùi Quyết im lặng hồi lâu, ánh mắt lạnh lẽo như muốn xuyên thấu tâm can.

Khi Phùng Vận nhìn qua, chỉ thấy một tia hàn ý đ.â.m vào tận xương tủy.

“Hôn thê của Tiêu Trình? Rất tốt. Đêm nay đến hầu hạ bản tướng trong trướng.”

Phùng Vận: ...

Không trốn được số mệnh sao? Quanh đi quẩn lại, vẫn trở về vạch xuất phát ban đầu.

Trong mắt nam nhân, mỹ nữ tựa như con mồi trong trường săn. Người đẹp nhất chính là phần thưởng phong phú nhất cho kẻ dũng mãnh nhất. Càng là nhân trung long phượng, càng muốn chiếm đoạt cho bằng được con mồi của kẻ khác. Có lẽ đó là niềm vui lớn nhất của họ...

Nàng là vị hôn thê chưa cưới của Tiêu Tử Xương, là kế muội của Ôn Hành Tố. Đó có phải là lý do mà cả kiếp trước lẫn kiếp này, Bùi Quyết đều muốn có được nàng?

“Ta là người Tiêu Tam lang không muốn cưới. Đại tướng quân chẳng lẽ không biết? Hay là, Đại tướng quân lại thích những thứ như vậy?”

Phùng Vận nhướng mày chế giễu. Động tác nhỏ này bị Bùi Quyết thu hết vào mắt.

Hắn nhấc chén trà, ánh mắt lạnh nhạt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-9.html.]

Phùng Vận cười khẽ, cố giữ giọng điệu kính cẩn và bình tĩnh:

“Mỹ sắc dễ có, mưu sĩ khó tìm. Không có nữ nhân Phùng gia, Đại tướng quân vẫn có cả một biển hoa. Nhưng có nữ nhân Phùng gia, Đại tướng quân sẽ bớt đi nhiều nỗi lo. Ta khuyên Đại tướng quân nên suy nghĩ cẩn thận...”

Ánh mắt Bùi Quyết lạnh như băng, ánh nhìn như thần chết.

Phùng Vận dường như không bận tâm, tiếp tục nói:

“Mỹ nữ tiến cống từ quận An Độ đều là những người được tuyển chọn kỹ lưỡng, mỗi người một vẻ đẹp riêng. Triệu Tuyết Thanh dáng người uyển chuyển, da trắng như ngọc. Lâm Nga eo thon như liễu, bước đi tựa én bay. Văn Huệ môi anh đào, răng như ngọc, tiếng hát lưu luyến. Viện Kiều đầy đặn, dịu dàng mềm mại, quả là...”

Phùng Vận nói như một bà mối lành nghề, rất chân thành sắp xếp các thị thiếp hầu hạ Bùi Quyết... Chỉ vì nàng biết Đại tướng quân Bùi ở phương diện đó quả thật có nhu cầu rất lớn. Nếu không khiến hắn thỏa mãn, chỉ e nàng khó thoát khỏi móng vuốt của hắn.

Mấy tham tướng bên cạnh nghe mà mắt mở trừng trừng.

Phùng Thập Nhị nương chưa từng soi gương sao?

Những mỹ nhân nàng kể, ai sánh được với nàng?

Phùng Vận hỏi: "Đại tướng quân có muốn cân nhắc một chút không?"

Đôi mắt vốn vô cảm của Bùi Quyết giờ đây lại sâu thẳm đến lạ thường: "Không muốn hầu hạ ta, là vì Tiêu Tam lang sao?"

Phùng Vận mỉm cười: "Không. Lấy sắc hầu người, được mấy lúc tốt? Nữ tử Phùng gia đã thề độc từ lâu, sẽ dùng cả đời tài năng để phụng sự người khác."

Kiếp trước, Bùi Quyết đối với nàng có thể nói là sủng ái hết mực. Trong suốt ba năm hắn chinh phạt phương Nam, người duy nhất bên cạnh hắn chính là nàng, khiến bao nhiêu nữ nhân ghen tỵ.

Nhưng cuối cùng chẳng phải cũng kết thúc trong thê thảm sao?

Ai mà ngờ được, chỉ vì một câu nói dịu dàng của vị Hoàng thái hậu trẻ trung mỹ mạo đang lâm triều kia, Bùi Quyết liền đuổi nàng ra khỏi Trung Kinh...

Nghĩ tới đây, lòng Phùng Vận lạnh toát.

Nhưng bỏ qua chuyện nam nữ, Bùi Quyết là người hào phóng, nghĩa khí, là người đồng hành tốt nhất để làm nên đại sự.

Phùng Vận mỉm cười: "Tướng quân cớ gì không để ta thử một lần?"

Bùi Quyết ngồi trên cao nhìn nàng, dáng người bất động, tựa như chẳng buồn nói thêm một chữ nào với nàng. Hắn phất tay, Ngao Thất lập tức tức giận bước tới, rút đao đuổi người.

"Xuống dưới!"

Phùng Vận ngẩng đầu nhìn qua.

Sắc mặt Đại tướng quân lạnh lùng, ngồi ngay ngắn chỉnh tề, cả người cao lớn mà lãnh đạm, như một khúc gỗ vô tình. Nhưng trong đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, những cảm xúc cuộn trào lại khiến Phùng Vận quen thuộc vô cùng. Theo bản năng, đôi chân nàng thoáng run rẩy...

Đó là ký ức mãnh liệt từ cơ thể nàng.

Phùng Vận tránh ánh mắt của hắn, hành lễ rồi vội vàng lui xuống.

Ngao Thất đi theo ra ngoài, giọng nói mang theo vẻ chế giễu: "Nữ lang thật may mắn. Hôm nay nếu đổi lại là người khác, chỉ e đã mất đầu rồi."

Thao Dang

Phùng Vận bật cười: "Đại tướng quân các ngươi đáng sợ đến vậy sao?"

Ngao Thất ngẩng cao cằm, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ ngạo mạn.

"Đó không gọi là đáng sợ, mà gọi là... đại anh hùng!"

Phùng Vận: "Đại anh hùng sẽ không g.i.ế.t người bừa bãi."

Ngao Thất nhíu mày: "Ngươi xem ngươi không phải vẫn sống tốt đó sao?"

Phùng Vận: "Ngươi xem ngươi không phải cũng là ‘thượng lương bất chính, hạ lương oai’ sao?" (‘Thượng bất chính, hạ tắc loạn’, nếu như phẩm chất đạo đức của người trưởng bối có vấn đề thì chắc chắn sẽ dẫn đến thế hệ sau học theo)

Loading...