Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 93
Cập nhật lúc: 2025-01-20 22:19:37
Lượt xem: 79
Vệ Tranh mở to mắt nhìn nữ lang đứng bên cạnh Bùi Quyết.
“Đại tướng quân hiểu lầm rồi, mạt tướng cùng Đài chủ là phụng chỉ mà đến, để bắt giữ tướng thủ thành Nam Tề cùng kẻ thông đồng bao che địch.”
Bùi Quyết mặt không biểu cảm, chậm rãi giơ tay lên, ổn định vòng lấy eo nhỏ nhắn của Phùng Vận.
“Vệ tướng quân định bắt người, chẳng lẽ là bản tướng sao?”
Vệ Tranh khựng lại.
Bùi Quyết nhàn nhạt nói: “Tướng thủ thành Tín Châu, Ôn Hành Tố, ngưỡng mộ bản tướng, tự ý rời doanh, trốn đến An Độ, đầu quân cho Bắc Ung. Đây chẳng phải là tiết tháo cao vời, đại nghĩa hiên ngang hay sao? Sao có thể để lũ tiểu nhân như các ngươi sỉ nhục được?”
Sân viện lập tức xôn xao.
Ngay cả Ngao Chính cũng ngây ra.
Ngưỡng mộ, đầu quân, đại nghĩa hiên ngang?
Làm sao từ Trung Kinh đến An Độ, mọi chuyện lại thành ra như thế này?
“Tả Trọng.” Bùi Quyết điềm nhiên liếc mắt, Tả Trọng liền gật đầu, từ trong n.g.ự.c lấy ra một phong văn thư đã chuẩn bị sẵn, bước tới trước Ngao Chính, hai tay dâng lên.
“Đài chủ xin mời xem qua.”
Ngao Chính liếc nhìn Bùi Quyết, cẩn thận mở văn thư ra.
Chỉ thấy trên đó có ký tên của Ôn Hành Tố, cùng với văn thư chính thức phong Ôn Hành Tố làm “Phá Lỗ tướng quân” ngay trước trận, do chính tay Bùi Quyết đóng dấu.
Đại tướng quân đích thực có quyền này.
Hơn nữa, sự việc xảy ra trước khi triều đình ra lệnh bắt người.
Rõ ràng Bùi Quyết đã sớm chuẩn bị trước.
Ngao Chính giật giật hai mí mắt, ra hiệu cho tùy tùng đưa văn thư đến trước mặt Vệ Tranh.
Vệ Tranh đã sớm mặt xám như tro.
Những chữ trên văn thư, chữ nào cũng to như trời, làm hoa mắt y. Y chẳng còn tâm trí nào mà đọc.
Y không ngờ rằng Bùi Quyết lại vì một cơ thiếp mà đối đầu với Thái hậu và triều đình.
Sơ suất một khắc, y đã rơi vào bẫy của Bùi Quyết và nữ lang kia.
Trong lúc y đang trút giận lên quản sự, đôi “cẩu nam nữ” kia lại trốn trong phòng lặng thinh, để mặc y hiểu lầm rằng Phùng nữ lang sợ hãi không dám ra mặt, còn Bùi Quyết đang ở đại doanh Hoài Thủy. Thế nên y mới được nước làm càn, đánh càng hăng…
Bọn họ chỉ chờ y phạm sai lầm để bắt được nhược điểm mà xử lý y nặng nề.
Nhưng tiếc thay, giờ hối hận cũng muộn rồi.
“Đại tướng quân…” Vệ Tranh đầu gối nhũn ra, cổ họng nghẹn ứ, ánh mắt lộ vẻ cầu xin, “Là mạt tướng không hiểu chuyện, quấy rầy sự yên tĩnh của tướng quân. E rằng có kẻ tiểu nhân nào đó không rõ nguyên do, dám đến trước mặt Thái hậu mà đặt điều, khiến xảy ra hiểu lầm…”
Y không thấy Bùi Quyết có bất kỳ phản ứng nào.
Đôi mắt lạnh lùng ấy, thậm chí chẳng thèm dừng lại trên người y thêm một khắc.
A Lâu đã được người đưa vào trong phòng, Khải Bính cũng đi gọi đại phu rồi.
Vệ Tranh nhìn vũng m.á.u đỏ chói dưới đất, lòng biết rằng mình tiêu đời rồi.
“Tướng quân…”
Cả sân viện không ai thèm đoái hoài đến y.
Vệ Tranh tuổi trẻ, chưa từng trải, tâm lý còn non nớt. Y quá nóng vội muốn lập công trước mặt Lý Tang Nhược, đến mức quên mất sự tàn nhẫn của Bùi Quyết. Lúc này nhận ra mình đã thua, khí thế cũng mất sạch.
“Mạt tướng phụng chỉ hành sự, dù có gây thương tích, cũng không phải cố ý…”
Ngao Chính hỏi vặn: “Ý Vệ tướng quân là Thái hậu bảo ngươi xuất kinh g.i.ế.t người? Sao bản quan lại chưa từng nghe qua chỉ dụ này?”
Vệ Tranh chỉ muốn tát c.h.ế.t cái tên họ Ngao này. Đúng là đục nước béo cò!
Bùi Quyết như không nghe thấy gì, ánh mắt nhàn nhạt liếc về phía Phùng Vận.
"A Lâu là thuộc hạ của nàng, nàng là người bị hại. Nàng muốn xử lý thế nào?"
Gì cơ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-93.html.]
Không chỉ có Vệ Tranh giận đến suýt ngất, ngay cả Ngao Chính cũng cảm thấy chuyện này thật bất ổn.
Ông ta tiến lên chắp tay nói:
"Đại tướng quân, Vệ tướng quân là quan triều đình, dù có lỗi thì cũng không thể nào..."
Bùi Quyết bình thản đáp:
"Thiên tử phạm pháp cũng như thứ dân chịu tội. Theo cao kiến của ngươi, Vệ tướng quân không tra xét đã dụng tư hình, khiến người khác trọng thương, đáng bị xử lý thế nào?"
Câu này vừa khéo chính là những lời mà Vệ Tranh đã nói ra không lâu trước, giờ lại bị dùng để bịt miệng Ngao Chính, thật chẳng thể phù hợp hơn.
Ngao Chính liếc nhìn Vệ Tranh, ánh mắt như muốn nói ta hết cách rồi.
Vệ Tranh vẫn không chịu từ bỏ, cố vùng vẫy:
"Dù cho mạt tướng có tội, cũng phải hồi Trung Kinh, giao triều đình xét xử!"
Bùi Quyết lạnh nhạt đáp:
"Ở dưới quyền cai quản của quân Bắc Ung, ta nói phải xử thế nào, thì làm thế ấy."
Nói xong, hắn cúi đầu nhìn Phùng Vận, nhẹ giọng:
"Nàng tới làm đi."
Lúc này, đầu óc của Phùng Vận đã hoàn toàn tỉnh táo.
Những điều trước đây nàng còn chưa nghĩ thông suốt, giờ đã trở nên sáng tỏ.
Hèn chi mấy đêm nay Bùi Quyết thường xuyên im lặng xuất hiện ở Trường Môn trang, tối nào cũng ở trong phòng nàng, không đến sáng đã rời đi.
Thì ra hắn đã sớm biết triều đình Đại Tấn sẽ đột nhiên giở thủ đoạn.
Lần này nếu không có Bùi Quyết che chở, chỉ cần nàng bị đưa khỏi An Độ, rơi vào tay Lý Tang Nhược, một tội danh bất kỳ cũng đủ khiến nàng sống không bằng chết. Có thể tưởng tượng được cảnh ngộ sẽ thảm hại ra sao.
Việc hắn không đẩy nàng và Ôn Hành Tố ra ngoài, xem như nàng đã nợ hắn một ân tình.
Nhưng thứ hắn giao cho nàng lúc này, lại là một vấn đề nan giải.
Không phạt thì không đủ uy, nhưng phạt nặng sẽ khiến nàng và Bùi Quyết gặp vô số rắc rối trong tương lai, nhất là khi A Lâu chỉ bị thương.
Cái gọi là "dụng hình không chạm tới đại phu".
A Lâu dù bị thương nặng đến mấy, cũng không đủ để xử một trọng tội của quan lại triều đình.
Giờ Bùi Quyết đang nắm đại quyền quân sự trong tay, uy thế hiển hách, là trọng thần của Đại Tấn. Hắn có thể không e ngại bất cứ ai, nhất là trong thời điểm quân Tấn và quân Tề đang giao tranh.
Nhưng về sau thì sao?
Biết bao công thần đã lập chiến công hiển hách vì triều đình, cuối cùng lại rơi vào kết cục "chim hết cung gãy".
Trò chơi quyền lực, Bùi Quyết đương nhiên hiểu rõ.
Thao Dang
Hắn cũng chắc chắn không muốn để người ta nói hắn "quyền cao chức trọng, hống hách vô độ", rồi sinh lòng bất mãn với hắn trong triều đình.
Có lẽ đây chính là thử thách mà Bùi Quyết dành cho nàng, xem liệu nàng có thể làm một mưu sĩ được không.
Phùng Vận bèn hỏi hắn:
"Xin hỏi tướng quân, theo quân pháp, thì nên xử lý ra sao?"
Bùi Quyết bình thản đáp:
"Chém đầu."
Nghe thế, Vệ Tranh lạnh người, rùng mình run rẩy.
Dù y có được Thái hậu tín nhiệm bao nhiêu, nhưng nếu Bùi Quyết thật sự ra tay g.i.ế.t y, cũng không ai dám đứng ra biện hộ thay y.
"Đại tướng quân tha mạng! Đại tướng quân tha mạng!"
Vệ Tranh không còn quan tâm đến thể diện, không ngừng cầu xin.
Đám cấm quân đứng xung quanh, mặt mày tái mét, ai nấy đều lo sợ không biết mình sẽ bị xử ra sao.
Không ngờ, Phùng Vận đột ngột đặt tay lên mu bàn tay Bùi Quyết, khẽ cười:
"Một chuyện hiểu lầm thôi, không cần đến mức c.h.é.m đầu…"