Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 94

Cập nhật lúc: 2025-01-20 22:19:39
Lượt xem: 74

Nghe nàng nói xong câu ấy, Vệ Tranh liền thở phào nhẹ nhõm.

“Nhưng mà…” Phùng Vận khẽ thở dài, giọng nói mang theo một chút bất lực khó lòng cưỡng lại. “A Lâu là người của ta, ta không đứng ra làm chủ cho hắn, sau này sao khiến người khác tin phục được…”

Mọi người lập tức như nghẹn thở, trái tim lại treo lơ lửng.

Phùng Vận trầm ngâm một lúc, ánh mắt lộ vẻ khó xử, nhìn Vệ Tranh.

“Thái hậu lo lắng cho binh sĩ tiền tuyến, lại quan tâm đến sinh kế dân chúng, nên mới gấp gáp phái tướng quân tới đây, đúng không?”

Vệ Tranh nghe xong, liền thấy đúng là như vậy.

Thao Dang

Y gật đầu thật mạnh, liên tục gật đầu.

Phùng Vận tiếp lời: “Nếu Vệ tướng quân và các vị binh sĩ cấm quân có thể làm chút việc gì đó vì sinh kế của dân chúng An Độ, Thái hậu chắc chắn sẽ vui mừng, đúng không?”

Vệ Tranh lại gật đầu như gà mổ thóc, “Đúng đúng, Thái hậu yêu dân như con, tấm lòng đó trời đất chứng giám! Chuyện hiểu lầm này, toàn bộ đều vì Thái hậu nhân từ yêu thương dân chúng và binh sĩ tiền tuyến…”

Phùng Vận cũng gật đầu, bộ dáng vô cùng cảm kích.

“Thái hậu nhân từ đức độ, phúc trạch lan tỏa khắp chúng sinh, đúng là phúc phần của thôn dân Hoa Khê…”

Thôn dân Hoa Khê thì liên quan gì đến chuyện này?

Vệ Tranh trong đầu thoáng trống rỗng, chỉ thấy Phùng Vận xoay người, thân hình uyển chuyển, cúi người hành lễ thật sâu trước Bùi Quyết.

“Đại tướng quân, trong thôn Hoa Khê hiện còn mấy trăm mẫu ruộng cằn, đất khô chưa ai khai khẩn, riêng Phùng gia ta đã có đến mười mẫu. Một là thiếu nhân lực, hai là thiếu nông cụ, sức cày bừa không đủ… Nếu Vệ tướng quân đã có lòng, sao không để tướng quân dẫn theo các vị binh sĩ cấm quân ra đồng khai khẩn đất hoang ở thôn Hoa Khê, coi như lấy công chuộc tội? Đợi đến khi dân chúng nhận đất canh tác, cuộc sống an ổn, không chừng sẽ cảm tạ Thái hậu, cảm tạ tướng quân đến khôn nguôi.”

Bùi Quyết nhìn thẳng vào mắt nàng.

Không biết đang nghĩ gì, ánh mắt như sóng gợn lay động, sâu thẳm tựa vực thẳm.

Hồi lâu sau, hắn mới nhả ra một chữ: “Chuẩn!”

Vệ Tranh nhìn mặt trời đỏ rực nơi chân trời, suýt nữa ngất xỉu ngay tại chỗ.

Trời nóng thế này, Phùng nữ lang lại bắt y ra đồng cày cấy?

Vệ Tranh: Bắt ta đi làm ruộng, chắc chắn là vì Bùi Quyết ghen tị ta đẹp trai…

Phùng Vận: Chọn đi, c.h.é.m đầu hay làm ruộng?

Vệ Tranh: …Làm ruộng!

57- Bắt nàng qua đây.

Một đám cấm quân bị Khải Bính dẫn xuống đồng làm việc, Vệ Tranh đầy vẻ không tình nguyện, nhưng bên cạnh có hai thị vệ Bắc Ung kè kè, sau lưng lại là ánh mắt của Bùi Quyết, y nào dám không nghe lời.

Làm ruộng dù sao cũng tốt hơn bị Bùi Quyết giết.

Đám cấm quân kia cũng nghĩ như vậy.

Có người có nông cụ, một người làm việc bằng hai.

Không có nông cụ, thì nhổ cỏ bằng tay, làm việc cũng rất hăng hái.

Ngao Chính nhìn khung cảnh này, trong chốc lát chẳng biết nói gì.

Nhưng Ngao Thất thì khác, nhìn thấy vẻ mặt câm nín của vị Ngự sử trung thừa này, từ chân mày đến ánh mắt đều không thuận mắt, trong lòng có cả trăm điều muốn nói.

Trước hôm nay, các huynh đệ trong doanh trại không ai biết Ngao Thất là nhi tử của đại nhân đứng đầu Ngự sử đài, tên thật là Ngao Kỳ.

Đến khi thân phận bại lộ, từ nay về sau, dù có lập công trong quân đội, chỉ e cũng bị người ta cho rằng dựa vào quan hệ thân thích mà leo lên.

Ngao Thất ước gì Ngao Chính mau chóng rời đi, bước lên chắp tay đuổi khéo.

“Đài chủ khi nào về kinh phục mệnh?”

Ngao Chính thấy dáng vẻ không ra gì của nhi tử, chỉ muốn dạy dỗ thêm mấy câu, nhất quyết không đi.

“Chờ lát nữa ta tính sổ với ngươi.”

Ông trừng mắt nhìn nhi tử, sau đó hành lễ với Bùi Quyết.

“Vọng Chi, làm phiền rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-94.html.]

Bùi Quyết dường như không nhận ra đây là tỷ phu của mình, vẻ mặt không chút thay đổi.

“Đài chủ không cần hành đại lễ như vậy, ra nhà chính nói chuyện đi.”

Nói xong, hắn liếc nhìn Phùng Vận một cái.

Hắn không nói một lời, nhưng Phùng Vận lập tức hiểu ý.

“Đài chủ, Tướng quân, xin mời ngồi tạm ở thủy tạ.”

Hai nam nhân gặp nhau, chắc chắn sẽ có chuyện riêng tư cần bàn, Phùng Vận mời họ đến ngồi trong thủy tạ cạnh hồ sen, tự tay dẫn Đại Mãn và Tiểu Mãn mang trà tới.

Thủy tạ này vừa được sửa lại mấy ngày trước, mái lợp cỏ tranh còn thơm mùi cỏ mới, hồ sen bên cạnh hoa nở rực rỡ, tuy đơn sơ nhưng cũng có nét độc đáo riêng.

Cách pha trà của Phùng Vận rất cầu kỳ: tráng chén, rót nước, tráng ấm, mỗi động tác đều toát lên phong thái của một gia tộc lớn. Loại trà tưởng như đơn giản nhưng khi nhấp vào lại có mùi sen thoang thoảng, vị thanh ngọt, lưu luyến nơi đầu lưỡi.

Ngao Chính không nhịn được liếc nàng một cái, khẽ khen:

“Trà ngon.”

“Đài chủ từ từ thưởng thức.”

Phùng Vận không tiện ở lại quấy rầy, bưng khay trà lui xuống.

Bùi Quyết không nói gì thêm, nhìn nàng một cái rồi cúi đầu uống trà.

Phùng Vận vừa bước xuống bậc thềm, định đi xem vết thương của A Lâu, thì bị Ngao Thất cản lại.

Thiếu niên ánh mắt phức tạp, gương mặt tuấn tú nổi bật giữa khung cảnh ngói xám, gỗ thô của điền trang, mang theo chút u sầu.

Phùng Vận hỏi:

“Ngao thị vệ có chuyện gì sao?”

Ngao Thất mím môi, do dự rất lâu.

“Nữ lang không có gì muốn hỏi ta sao?”

Không hiểu sao, bộ dáng ủ rũ của Ngao Thất khiến Phùng Vận muốn trêu ghẹo hắn.

Giống như khi đối với Ngao Tử, nàng thậm chí còn muốn đưa tay xoa đầu hắn.

“Không có.” Nàng cố ý làm vẻ lạnh nhạt. “Ngao thị vệ đừng chắn đường ta, ta còn phải đi xem A Lâu.”

Ngao Thất ngẩng lên, đôi mắt hơi đỏ, tràn đầy vẻ oan ức.

“Đại phu đã xem rồi, không c.h.ế.t được.”

Phùng Vận không hài lòng liếc hắn:

“Cái gì mà không c.h.ế.t được? Ngươi nói thế mà nghe được à?”

Thấy nàng không mảy may quan tâm đến mình, sắc mặt Ngao Thất càng thêm khó coi.

“Nữ lang quan tâm mọi người, nghĩ đến mọi người, nhưng lại chẳng nghĩ đến ta.”

Phùng Vận nhướng mày:

“Ngao thị vệ cần ta phải nghĩ gì?”

Ngao Thất bị nàng chặn họng, nhất thời cứng miệng, không nói nổi một lời.

Hắn bắt đầu nổi nóng trong lòng, sao lại thế này? Sao hắn lại ăn nói vụng về đến thế? Sao không được thừa hưởng tài ăn nói khéo léo của phụ thân mình? Có phải thân nhi tử (con ruột) không đây?

“Ta…” Ngao Thất hít sâu một hơi, “Ta không phải tên Ngao Thất.”

Phùng Vận kinh ngạc, đưa tay vẫy trước mặt hắn:

“Ngươi bị quỷ nhập thân rồi à?”

Ngao Thất bất ngờ nắm lấy tay nàng, lòng bàn tay chạm vào làn da trơn mịn, như bị bỏng, hắn vội rút tay lại, không biết phải để đâu, bối rối vò tai.

Hành động ấy càng làm vành tai hắn đỏ ửng hơn.

“Ta tên Ngao Kỳ.”

“Ngươi không phải Ngao Thất, lại nói mình là Ngao Thất? Ngao thị vệ rốt cuộc muốn nói gì đây?”

Loading...