Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ - Phần 46
Cập nhật lúc: 2025-02-21 13:22:44
Lượt xem: 321
Ngày thứ hai vẫn chưa đủ, vừa dậy đã sai người mở kho, tất cả các màu lụa mỏng đều gửi cho ta một tấm, ý tứ rất rõ ràng.
Tội nghiệp cho Xuân Đào Xuân Hạnh, đồ vật riêng tư ta không yên tâm giao cho người khác, may mà những chiếc áo lót này may đơn giản, mỗi ngày làm ra một cái mới là được.
Tên thường gọi của hài tử vẫn là An Ca Nhi, Thái tử theo ý ta, ta chỉ muốn nó bình an lớn lên, cả đời thuận lợi, không cầu gì khác.
Ngày đầy tháng của An Ca Nhi, Văn gia cũng gửi lễ vật chúc mừng, Văn cô nương cũng tự mình đến thăm, đeo cho An Ca Nhi chiếc khóa trường mệnh bằng bạch ngọc, sau đó còn thường xuyên đến, chỉ là gần nửa tháng nay không thấy, ngay cả tin tức cũng không có.
Ta bảo Xuân Đào đi hỏi thăm Mậu Minh, mới biết Văn đại nhân vừa gặp chuyện.
Khoa thi năm ngoái, Văn đại nhân là quan chủ khảo, khi kết thúc hội thí trong quá trình phúc khảo phát hiện thí sinh gian lận, đã hối lộ quan giám khảo trước, mang theo tài liệu riêng.
Sau khi sự việc bại lộ, thí sinh đó bị xóa tên, chịu ba mươi trượng, cả đời không được thi lại, quan giám khảo nhận hối lộ cũng bị cách chức điều tra.
Việc này với Văn đại nhân vốn không có liên quan trực tiếp, nhiều lắm chỉ là tội thất trách, chỉ là quan giám khảo bị cách chức là môn sinh của Văn đại nhân, năm Văn Các lão mừng thọ sáu mươi tuổi, còn tặng một phiến đá nghiên Tuyên Đức giá trị ngàn vàng.
Có những việc không cân chỉ nặng khoảng hai lạng, nhưng khi mang ra cân lại nặng hơn ngàn vàng. Văn gia không có lỗi lớn, nhưng những việc nhỏ này lại là cái cớ cho người ta.
Gần đây, nhiều đại thần tham tấu cha con Văn gia và môn sinh của họ, thêm vào đó ngày cưới của Thái tử sắp đến, sợ có biến cố, cả Văn gia đều rất thấp thỏm. Văn cô nương trước đây thường được mời đi hội thơ, hội trà, giờ cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, một lòng chờ gả.
Là Thái tử ra tay? Hay là Hoàng đế?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tu-no-ty-den-mau-nghi-thien-ha/phan-46.html.]
Thế lực Văn gia lớn mạnh, lại là nhạc gia tương lai của Thái tử, chưa phạm sai lầm nguyên tắc, những vấn đề nhỏ này không đủ để lay chuyển căn cơ, nhiều lắm chỉ là mượn cớ đàn áp mà thôi.
Hiểu được mấu chốt này, ta không còn để tâm đến chuyện Văn gia nữa, đàn áp một phen cũng tốt, ít nhất sau khi Văn cô nương vào cửa sẽ dễ đối phó hơn, ta tuyệt đối không để nàng ta bế An Ca Nhi đi nuôi dưỡng.
Nhưng sự việc không như ta dự đoán, không ngừng có quan viên đàn hặc Văn Các lão và Văn đại học sĩ, một số chuyện riêng tư trong phủ cũng bị đào ra.
Như Văn đại học sĩ từng thường xuyên ra vào Như Mộng lâu, còn là thượng khách của kỹ nữ hàng đầu, trong khi triều đình nghiêm cấm quan viên ra vào chốn phong trần.
Lại như đệ đệ ruột của Văn Các lão từng nhìn trúng bức họa truyền từ đời này qua đời khác của một gia đình quan lại sa sút, hứa đổi chức quan lấy bức họa.
Còn có trang trại ngoại ô kinh thành của Văn gia nuôi dưỡng hộ đen, những người này phần lớn là người chạy nạn đến kinh thành vào năm đói kém, sau khi triều đình cứu trợ thì phải hồi hương. Có người không muốn về quê đã bán mình làm nô, cũng có miếng cơm ăn, giá rẻ hơn nhiều so với nô tỳ có thân phận.
Những chuyện như vậy, nhiều không kể xiết.
Chỉ còn chưa đầy ba tháng nữa là đến hôn lễ của Thái tử, lúc này đột nhiên truyền ra một tin tức gây chấn động, Văn Các lão lấy lý do dạy con không nghiêm, tự xin hủy hôn.
Hoàng đế không cho phép, Văn Các lão cùng Văn đại học sĩ lập tức quỳ xin bên ngoài Cần Chính điện.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Hoàng đế vẫn không cho phép, cha con Văn gia cùng các phu nhân có sắc chỉ đều dập đầu đến vỡ trán.
Hoàng đế kiên quyết không cho phép, Văn Các lão khi đang chầu trước mặt trăm quan, khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, nói nữ nhi Văn gia không xứng làm mẫu nghi thiên hạ, còn đập đầu vào cột để tỏ quyết tâm. Nói rằng nếu Hoàng đế không cho phép, thà để Văn cô nương đi tu làm ni cô, cũng không xứng gả cho Thái tử.