Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ - Phần 49

Cập nhật lúc: 2025-02-21 13:24:03
Lượt xem: 272

Hoàng đế hiền hòa hơn ta tưởng tượng nhiều, không giống như thiên tử uy nghiêm, mà giống như người cha già quan tâm đến con cái hơn.

Ta không khỏi nghĩ đến ông ấy và Quý phi, có lẽ Hoàng đế chuyên sủng một người sẽ có tình người hơn, ít nhất cũng hiểu được chữ tình.

Nếu không có sự phối hợp thậm chí là chỉ thị ngầm của Hoàng đế, Văn Các lão tuyệt đối không thể chủ động từ hôn được, hôm nay người cùng Thái tử vào cung thỉnh an chính là Văn đại cô nương, cảnh này ta chỉ nghĩ thôi đã thấy đau lòng.

Hoàng đế nói chuyện với Thái tử rất lâu, gần đến giờ Ngọ mới ra ngoài, vội vàng dâng hương cho Hoàng hậu trước giờ Ngọ.

Lúc này đáng lẽ phải về Đông cung, nhưng không ngờ Quý phi sai người đến mời ta qua nói chuyện. Thấy Thái tử lộ vẻ không vui, ta không muốn đồng ý, nhưng Thái tử nhanh chóng đổi giọng, nói sẽ đợi ta ở cửa cung, nên ta đi theo cung nữ đến Phượng Tê cung.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Thái tử đại hôn, trong cung đang mùa lễ hội, khắp nơi đèn hoa rực rỡ, chỉ riêng Phượng Tê cung là ngoại lệ, thậm chí còn toát lên vẻ tiêu điều.

Quý phi mặc xiêm y màu lục nhạt, không trang điểm, tóc được búi sơ bằng một chiếc trâm ngọc, trên mặt là vẻ cô đơn không hề che giấu.

"Thiếp tham kiến..."

"Ngồi đi, ta muốn nói chuyện với ngươi."

Tuy nói vậy, sau khi ta ngồi xuống, Quý phi lại không mở lời, chỉ nhìn chằm chằm vào ta, hồi lâu mới lên tiếng: "Rốt cuộc vẫn là ngươi có phúc, gặp được người tốt, sinh được con cái."

"Nương nương cũng là người có phúc, chẳng phải Phượng Tê cung này do chính Hoàng thượng chủ trì xây dựng cho nương nương sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tu-no-ty-den-mau-nghi-thien-ha/phan-49.html.]

Sau khi lên ngôi, Hoàng đế đề xướng tiết kiệm, trong hơn hai mươi năm tại vị chưa từng xây dựng hành cung biệt viện, duy nhất một ngoại lệ chính là Phượng Tê cung của Quý phi.

"Phượng Tê cung, hừ, Phượng Tê cung... Nếu bảo ngươi dùng mạng hài tử của ngươi để đổi lấy một tòa cung điện, ngươi có muốn đổi không?"

Không đợi ta trả lời, nàng ấy lại tiếp tục: "Ngươi không muốn, ta cũng không muốn, làm mẹ thì không có gì quan trọng hơn con cái, nhưng ta vẫn phải đổi, ta không có quyền lựa chọn."

"Nương nương..." Ta lại nhớ đến chiếc bình gốm trong giấc mơ, không biết phải an ủi nàng ấy thế nào, làm sao có thể an ủi một người mẹ đã hai lần mất con?

"Năm mười bảy tuổi, ta gặp Hoàng thượng lần đầu, khi đó ta còn là một cô nương nhà chài, đang giặt tơ bên sông, hắn chèo thuyền đi qua, ta chưa từng thấy ai oai phong như vậy.

Hắn nói thích ta, muốn đưa ta về nhà, ta không chịu. Người như ta chỉ có thể làm thiếp cho người ta, tỷ tỷ xinh đẹp nhất thôn đi làm thiếp cho một lão gia ở trấn trên, năm sau đã c.h.ế.t vì khó sinh, nên ta không muốn. Nhưng cha mẹ vì một nén vàng đã bán ta đi, ta theo hắn về cung, lúc đó mới biết ông ấy là Hoàng đế, là người tôn quý nhất thiên hạ. 

Hắn nói sẽ bảo vệ ta, ta đã tin, sinh đứa con đầu tiên, con c.h.ế.t rồi; ta lại mang thai đứa thứ hai, chưa kịp chào đời cũng chết. Hai đứa con của ta bị đặt vào bình gốm mang ra khỏi cung, ngay cả bài vị cũng không có, ngay cả việc tế bái cũng không được. Ta biết kẻ thủ ác là ai, hắn cũng biết, nhưng hắn không thể bất hiếu, mỗi dịp lễ tết, ta còn phải quỳ lạy chào hỏi kẻ đã g.i.ế.c con ta."

"Hiện giờ, Thái hậu đã rời cung tu hành, nương nương cũng không cần phải gặp nữa."

"Thái hậu rời cung là vì hại ngươi sảy thai, ngày đó, Thái tử đã xông vào Từ Ninh cung đối đầu với Thái hậu, cả cung đều biết chuyện, hắn sẵn sàng làm đến mức đó vì ngươi, khiến ta làm sao cam tâm..."

"Thái hậu xem trọng nhất chính là quyền thế, còn có nhà ngoại, hiện giờ vây cánh đã bị chặt bỏ, Thành Quốc công phủ đang dần suy tàn, coi như đã bị trừng phạt, nương nương cũng có thể an tâm phần nào."

"Bà ta vẫn hưởng tôn vinh Thái hậu, huynh đệ nhà ngoại vẫn là quý nhân quốc công, đây gọi là trừng phạt gì? Trừng phạt gì chứ?" Quý phi gần như gào lên, nói hết nỗi uất hận trong lòng.

Loading...