Từ Thế Giới Cũ Đến Tận Thế: Trận Đấu Của Lung Lam - Chương 32: Trời kì lạ
Cập nhật lúc: 2024-09-01 00:06:51
Lượt xem: 50
Sau khi quay về phòng, Lung Lam ngồi xuống và bắt đầu tu luyện. Không khí xung quanh trở nên yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng gió khe khẽ len qua cửa sổ. Cô tập trung hoàn toàn vào quá trình tu luyện, cảm nhận dòng năng lượng luân chuyển trong cơ thể.
Sau một thời gian tu luyện, Lung Lam mở mắt, nhìn Chi Chi với sự tò mò. Cô hỏi con bé về những cây giống mà họ đã thu thập được lúc trước. Chi Chi nhìn cô, ánh mắt sáng lên, rồi giải thích: "Đó là cây biến dị, mẹ à. Các bạn... giống con và Nha Nha ngốc." Nghe vậy cô hơi bất ngờ, rõ ràng khi Chi Chi và Nha Nha hình thành đều cần lực lượng của nửa vòng ngọc bích mới có thể biến hóa, lúc này cô lại vớ được 5 cái giống như Chi Chi và Nha Nha. Đúng là niềm vui nhân đôi mà, cô biết rằng khi tất cả cây con lớn lên và thành hình cô sẽ có nguồn nhân lực trợ giúp rất lớn
Chi Chi nói xong tỏ ra rất háo hức, muốn vào không gian để chăm sóc những cây con đó. Lung Lam mỉm cười và không ngăn cản, cô đem con bé vào không gian.
Khi vào không gian, Chi Chi lập tức chạy đến bên những cây giống mới thu thập, bàn tay nhỏ bé cẩn thận vuốt ve từng chiếc lá. Những cây này, tuy nhỏ bé nhưng lại tỏa ra một luồng khí kỳ lạ, như đang sống động dưới bàn tay của Chi Chi. Lung Lam đứng quan sát một lúc, cảm thấy không gian như được thêm vào một phần sức sống mới. Chi Chi chăm chỉ nâng niu từng cây trong không gian, con bé vui vẻ ngồi canh chừng cạnh đó.
Bỏ qua chuyện đó, Lung Lam tiếp tục tu luyện. Cô nhận ra rằng có điều gì đó khác lạ trong cơ thể mình. Dòng năng lượng trong cô trở nên mạnh mẽ hơn, tràn đầy sức sống và có thể thăng cấp. Không chần chừ, cô sử dụng hết tinh thạch tích lũy được và cảm nhận sức mạnh đang dâng trào trong từng tế bào. Cô đã thành công lên trung cấp 2, và bất ngờ phát hiện ra mình đã có một kỹ năng mới – kỹ năng điều khiển dây leo. Đây là kỹ năng chiến đấu đầu tiên mà cô có, mang lại cho cô cảm giác hưng phấn và phấn khích.
Mệt mỏi sau một thời gian dài tu luyện, Lung Lam nằm xuống chiếc nệm mềm mại và chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ, đánh thức Lung Lam dậy. Cô vươn vai, cảm thấy cơ thể đầy sức sống sau khi thăng cấp. Cô bước ra ngoài, tham gia bữa sáng cùng mọi người trong đoàn. Trong lúc ăn, cô để ý thấy Tiều Mân. Trên cổ cô ta có một vết hôn đỏ rực, rõ ràng là của anh chàng thanh niên hôm qua đã cứu cô ta. Lung Lam thầm nghĩ, không ngờ Tiều Mân thật sự dùng thân mình để trả nhân tình.
Ánh mắt của Tiều Mân nhìn Lung Lam đầy căm hận, như muốn nuốt chửng cô. Trong lòng Tiều Mân gào thét: "Tất cả là tại mày, con ả thúi này! Mày đã khiến tao phải thành ra thế này. Tao đã phải dùng trinh tiết của tao để xoa dịu thằng khốn đó. Người đàn ông phù hợp với tao chỉ có thể là Trần Hiên mà thôi, thằng ch.ó dơ dáy đó dám đụng vào người tao." Cô ta ngồi gần tỏ ra vẻ yếu ớt, cậu thanh niên hôm qua cũng ôm cô ta vào lòng che chở nhưng lại không biết giờ trong ý nghĩ cô ta chỉ muốn cắn xé cậu. Cô ta cũng không biết nếu bản thân không dâng thân thể thì người ta cũng không có cách ép buộc, chính là cô ta cảm thấy mắc nợ nên tự quyết định mà chẳng ai bắt ép.
Mặc kệ sự căm phẫn của Tiều Mân, Lung Lam chỉ lười nhác nhìn lướt qua, không thèm bận tâm. Cô biết rằng chuyện này không đáng để cô lãng phí năng lượng. Sau bữa sáng, Lung Lam trở về xe, tiếp tục nhiệm vụ lái xe cho cả đoàn.
Buổi sáng hôm đó, trời có vẻ u ám, mây đen kéo đến che phủ bầu trời. Không khí trở nên lạnh lẽo hơn, khiến Lung Lam cảm nhận được một dự cảm không lành. Cô không thể lý giải rõ ràng, nhưng trong lòng cứ có cảm giác rằng hôm nay sẽ không phải là một ngày bình yên.
Trên xe, Lung Lam cảm thấy một sự bất an len lỏi trong tâm trí. Nhìn bầu trời xám xịt qua khung cửa kính, cô không thể dứt bỏ cảm giác rằng mình đã quên mất điều gì đó rất quan trọng—một điều gắn liền với sinh tử của cả cô và mọi người trong đoàn. Cô ngồi suy nghĩ suốt cả buổi nhưng vẫn không nhớ ra được.
Bỗng nhiên, từ góc mắt, cô thoáng thấy một con zombie đang đứng giữa cánh đồng rau bên lề đường. Nó không di chuyển, chỉ đứng đó với gương mặt hướng thẳng lên trời, như đang chờ đợi điều gì đó. Cảnh tượng này khiến cô cảm thấy kỳ lạ và bắt đầu suy ngẫm kỹ hơn. Đột nhiên, một ký ức lóe lên trong tâm trí cô—"trăng máu".
"Trăng máu", một sự kiện kinh hoàng trong tiểu thuyết về tận thế mà cô từng đọc. Trước khi trăng m.á.u xuất hiện, vài con zombie sẽ ngửa mặt lên trời, như thể chờ đợi một tín hiệu từ cõi âm u. Tối đó, trăng m.á.u sẽ bất chợt hiện ra, biến bầu trời thành một màu đỏ như máu. Ngay lập tức, zombie sẽ tụ tập thành thi triều hoặc đàn, lao vào săn lùng và nhấn chìm tất cả những người sống sót.
Nhớ đến điểm này, Lung Lam không thể ngăn được cơn sợ hãi bủa vây. Cô run rẩy, cảm thấy sự yếu đuối trong chính mình. Trong đầu cô, hình ảnh những thi triều kinh hoàng từ tiểu thuyết hiện lên rõ mồn một. Lượng zombie đông đúc như biển người, chúng mạnh mẽ và không biết mệt mỏi, nghiền nát mọi thứ trên đường đi của mình. Cô cảm nhận rằng, với thực lực hiện tại, cả cô lẫn đoàn đội không thể chống cự nổi.
Quyết định hành động nhanh chóng, Lung Lam vội vã lái xe đến gần Trần Hiên và xin lệnh ngừng xe để thảo luận. Ban đầu, Trần Hiên có chút băn khoăn, nhưng nhìn vào ánh mắt lo lắng của cô, anh đồng ý. Khi mọi người đã ăn uống xong, Lung Lam kéo Trần Hiên ra một góc thật xa và thì thầm: "Tôi có cảm giác rất bất an hôm nay. Tôi biết có lẽ anh sẽ không tin điều tôi nói, nhưng tôi thực sự lo ngại rằng tối nay sẽ xảy ra điều không may."
Cô tiếp tục mô tả việc mình nhìn thấy hành động kỳ lạ của đám zombie. Trần Hiên lắng nghe, đôi mắt anh trở nên trầm tư và sâu lắng. Cuối cùng, anh gật đầu đồng ý, anh quyết định tin tưởng Lung Lam: "Tôi tin cô. Hiện tại, chúng ta không thể qua đêm bên ngoài được nữa, quá nguy hiểm. Cách tốt nhất là nhanh chóng đến căn cứ an toàn ở thành phố A để trú tạm. Sau khi qua giai đoạn nguy hiểm, chúng ta sẽ đi đến thành phố K."
Lung Lam lo lắng nói thêm: "Không đơn giản như vậy đâu. Sau đêm trăng máu, có thể zombie sẽ tăng cấp. Chúng ta sẽ phải đợi vài ngày ở thành phố A để tăng cường thực lực trước khi dám đi xa hơn. Tôi sợ biến số xảy ra, không ai đỡ kịp."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tu-the-gioi-cu-den-tan-the-tran-dau-cua-lung-lam/chuong-32-troi-ki-la.html.]
hi bình luận cho mình có động lực nhé
Trần Hiên trầm ngâm một lúc rồi đồng ý: "Cũng được. Hiện tại chỉ cô và tôi biết chuyện này thôi. Đừng nói cho bọn họ, kẻo lại thêm rắc rối. Tôi có cấp dưới ở thành phố A, họ có thể giúp đỡ chúng ta."
Nói xong, Trần Hiên lấy bản đồ ra và đánh dấu một điểm đỏ: "Ngoại ô thành phố A có một căn cứ cấp 2 đã được xây dựng khá ổn, nhưng chỉ là tạm thời. Chúng ta vẫn phải đi đến căn cứ thành phố K mới được."
Sau khi thống nhất kế hoạch, Trần Hiên gọi mọi người lên xe tiếp tục hành trình. Lung Lam lái xe trong cơn sợ hãi, trái tim cô đập nhanh khi thấy ngày càng nhiều zombie ngửa mặt lên trời. Thời gian của cả bọn không còn nhiều. Hiện tại, sự chú ý của lũ zombie chỉ dồn vào bầu trời, vì vậy cô vội vàng chạy xe với tốc độ cao nhất để đến căn cứ thành phố A.
Đường đi khá thoáng nên đoạn đường được rút ngắn rất nhiều. Đến 4 giờ chiều, đoàn xe đã tới cổng căn cứ. Một quân nhân tiến đến yêu cầu tất cả mọi người xuống xe. Trần Hiên và Lung Lam theo quân nhân đó làm thủ tục, trong khi những người còn lại ở lại giữ xe. Xung quanh, có nhiều ánh mắt đổ dồn về phía đoàn xe.
Một số người gầy gò, mặt mày vàng vọt, ánh mắt đầy sự tham lam, hâm mộ và cả ghen tị. Một người phụ nữ với gương mặt vàng vọt nhìn đoàn xe, giọng đầy hằn học: "Nhìn họ đi, đồ ăn chắc chắn đầy xe. Mình đến đây cả tuần mà vẫn chưa đủ lương thực để vào căn cứ."
Bên cạnh bà ta, một người đàn ông có vẻ ngoài không đáng tin, cười nhạt: "Chậc, bọn này chắc chắn đã vét sạch những cửa hàng lớn, giờ thì giàu rồi. Nhưng cái loại này, chưa chắc đã sống sót lâu được đâu."
Cả hai tiếp tục nghị luận trong sự ghen tị, ánh mắt dõi theo Lung Lam và Trần Hiên khi họ theo quân nhân đến bàn làm việc.
Quân nhân hỏi một cách đều đều: "Đoàn đội này định ở đây bao lâu, từ đâu đến, và muốn xếp hàng hay vào căn cứ trực tiếp?"
Trần Hiên trả lời trôi chảy, Lung Lam lặng lẽ đứng bên cạnh, không tham gia. Khi được hỏi về việc vào căn cứ trực tiếp, Trần Hiên chọn phương án này. Quân nhân liền thông báo: "Vào căn cứ trực tiếp cần cách ly nửa tiếng và nộp 1 kg lương thực cho mỗi người sau đó phí cho 1 người là 5kg. Tổng cộng là 6 kg. Các người lo được không?"
Trần Hiên suy tính một chút rồi xin quân nhân cho 10 phút để đi lấy vật tư. Khi quay lại xe, anh nói rõ tình hình: "Phí vào căn cứ là 6 kg lương thực cho mỗi người. Tôi, Ân Lễ, Mạnh Cương, Tòng Huyên, và Hắc Nha là một đội. Còn Tiều Mân và Triết Lâm, các người chỉ đi theo có dịp thôi. Trước đó, chúng tôi đã định đem ân tình trả cho cậu Triết Lâm bằng vé vào căn cứ, nhưng vì cậu đã xài rồi, nên hiện tại chúng ta đến căn cứ cũng nên tách ra. Chúng tôi đã hoàn thành lời hứa với Triết Minh rồi."
Tiều Mân và Triết Lâm tái mặt, biết tình hình không còn tốt đẹp. Triết Lâm im lặng, trong khi Tiều Mân bắt đầu điên cuồng la hét: "Tôi đã đi xa cùng mấy người, đến căn cứ mà các người muốn dứt dây qua cầu à? Quá đáng, bẩn thỉu!"
Nhưng sau một tràng chửi rủa không hiệu quả, Tiều Mân chuyển sang giọng điệu ngọt ngào, cố gắng cầu xin Trần Hiên: "Xin anh, Trần Hiên. Xin anh cho em vay chút lương thực. Em cái gì cũng có thể cho anh mà." Nói rồi, cô ta kéo áo xuống, để lộ bờ vai trần. Cảnh tượng thật đặc sắc: một cô gái mặt đầy dầu, đầu bảy ngày chưa gội, đang cố gắng ve vãn bản thân không những vậy trên cổ cô ta còn có vết hôn đỏ chót.
Trần Hiên cảm thấy buồn nôn, anh đẩy cô ta ra một bên, không thèm nhìn tới. Đối với Triết Lâm, nể tình anh ta cũng có công tìm vật tư, Trần Hiên để lại cho anh ta 3 kg lương thực, còn lại tùy số mệnh của anh ta.
Tiều Mân không từ bỏ, tiếp tục van xin những người còn lại. Cô ta tính ve vãn, làm những hành động dâm đãng, nhưng tất cả đều khiến mọi người ghê tởm. Những hành động đó chỉ càng làm cho năm người kia thêm lạnh nhạt. Không ai đáp lại lời cầu xin của cô ta.
Bên này, Lung Lam nói rõ tình hình cho cha con nhà Tần nghe. Tần Phi nhíu mày, có lẽ không đủ vật tư. Thấy vậy, cô đề nghị: "Chú à, con có thể cho hai người mượn vật tư, nhưng phải ghi giấy nợ."
Tần Thủy tính từ chối, nhưng Lung Lam nói nhỏ với họ về chuyện tối nay sẽ có sự kiện đáng sợ, cần vào căn cứ mới có thể sống sót.
Hai người nghe vậy khá sợ hãi, tần phi cắn răng nói "cha con tôi cũng có thu được lúc ở tiệm tạp hóa, xin mượn tiểu thư thêm 3 kí lương thực là đủ rồi." cô thấy vậy cũng đồng ý cả 3 kí giấy ghi nợ. Tiếp đó cô cùng Trần Hiên đi nộp lương thực, thủ tục rất nhanh chóng. Cả 8 người trừ Tiều Mân và Triết Lâm ở ngoài còn lại đều vào khu cách li.