Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tuyết Ngục - Chương 28

Cập nhật lúc: 2025-02-03 01:36:27
Lượt xem: 144

Ta ngừng một chút, rồi nói thẳng: “Xương của bệ hạ mọc không thẳng, trông giống như lúc ban đầu, có người cố tình không nối xương cho đúng. Nhưng với tay nghề của ngự y Thái Y Viện, không thể nào phạm sai lầm thế được, trừ khi họ cố ý.”

 

Yến Thành Lương lập tức cảnh giác: “Châu Dục Tuyết, ngươi lén gặp hắn phải không?”

 

Ta chợt nhận ra mình đã lỡ lời. Vì chuyện ta bị phế, Yến Thành Lương luôn có thành kiến với Lý Mộ Thần. Hắn luôn nghĩ rằng, cuộc sống khó khăn của ta bây giờ đều là lỗi của Lý Mộ Thần.

 

Ánh mắt dò xét của hắn khiến ta cảm thấy khó chịu, ta cúi đầu nhỏ giọng đáp: “Chỉ là tình cờ gặp thôi, không phải như ngươi nghĩ.”

 

Yến Thành Lương lập tức đứng phắt dậy: “Châu Dục Tuyết, ngươi đừng nói với ta là ngươi muốn nối lại tình xưa với hắn nhé? Hắn đã hại ngươi thê thảm thế nào, ngươi còn không thấy sao?”

 

“Yến Thành Lương, ngươi đang nói vớ vẩn gì vậy!”

 

Ta cũng có chút tức giận. Giữa ta và Lý Mộ Thần, chưa bao giờ có tình cảm, nói gì đến nối lại tình xưa? Chỉ là trong khoảnh khắc dễ xúc động nhất của tuổi trẻ, ta tình cờ gặp hắn, một nụ cười thoáng qua trên lưng ngựa của hắn đã khiến ta ghi nhớ trong lòng suốt bao năm.

 

Nhưng sau tất cả những chuyện đã xảy ra, ta không còn là nữ tử nhỏ dễ rung động khi có ai đó mỉm cười với mình nữa. Giờ đây, phần lớn thời gian của ta là nghĩ cách để sống sót trong cung điện sâu thẳm này. Khi đôi tay ta hằng ngày phải mang những thùng nước lớn đến bật máu, khi ta phải nhặt lại từng chiếc áo dính đầy bùn mà ta đã giặt, khi roi của quý phi quất xuống người ta không chút nương tay, thì những rung động và mơ tưởng thời niên thiếu đã sớm bị mài mòn và tan biến trong những ngày tháng tủi nhục ấy.

 

Có lẽ hạt giống từng được gieo trồng trong lòng ta vẫn còn đó, nhưng nó đã sớm trở thành cành khô lá úa, vĩnh viễn không bao giờ nảy mầm nữa.

 

"Lão đại... xin lỗi, ta lại lỡ lời rồi." Yến Thành Lương nhận ra mình đã khiến ta tức giận, liền vội vàng hạ giọng xin lỗi.

 

Ta xua tay, những gì hắn nói cũng không phải hoàn toàn sai. Thật ra ta đã từng nghĩ, ta rơi vào cảnh khốn cùng thế này, ai mới là thủ phạm thực sự. Có vẻ như ta nên trách Lý Mộ Thần, nhưng lại cảm thấy không hoàn toàn là lỗi của hắn. Nghĩ mãi cũng mệt, rồi ta lại thấy, đổ lỗi cho ai đó cũng vô ích. Chi bằng nghĩ xem bữa sau ăn gì còn thực tế hơn.

 

"Yến Thành Lương, ta không muốn tranh luận ai đúng ai sai. Nhưng có một điều ngươi nhớ kỹ, việc hoàng thượng bị thương, dù sự thật có ra sao, cũng là cuộc đấu giữa bệ hạ và Thái Tử Vương. Trước khi ngươi suy nghĩ kỹ lập trường của mình, có những chuyện càng mơ hồ càng tốt, đừng để bản thân vướng vào quá sâu."

 

Yến Thành Lương cúi đầu suy tư một lúc lâu. Sau đó, hắn ngẩng lên nhìn ta: "Ngươi có cách nào để ta xem vết thương của hoàng thượng không?"

 

Ta lắc đầu: "Ta không biết. Ta cũng không biết liệu mình có còn cơ hội gặp lại bệ hạ nữa không."

 

Hai tay hắn nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt lạnh dần: "Ta ghét nhất là kẻ đội lốt thầy thuốc mà lại hại người. Thầy thuốc vốn dĩ là để cứu người, nếu thân phận này trở thành vỏ bọc cho kẻ khác mưu đồ lợi ích, thì đó là sự sỉ nhục đối với y thuật. Loại người này, ta gặp một phải diệt một."

 

Hồng Trần Vô Định

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tuyet-nguc/chuong-28.html.]

Vì lời nhờ cậy của Yến Thành Lương, ta đã đến nơi Lý Mộ Thần từng ngã, đứng chờ mấy ngày liền nhưng không gặp lại hắn. Dần dần, ta cũng hết hy vọng. Hắn là bậc cửu ngũ chí tôn, đâu phải người mà ta muốn gặp là có thể gặp được.

 

Nhưng ta không ngờ rằng, lại chính Lý Mộ Thần tìm đến ta.

 

Lại thêm một ngày trắng tay chờ đợi, ta đã hơi chán nản, nghĩ bụng sẽ nói với Yến Thành Lương rằng bỏ đi, ta cũng chẳng thể gặp được hoàng thượng.

 

Trời đã về khuya, ta thong thả bước về nhà, vừa rẽ vào góc tường, đã thấy một người ngồi trên xe lăn, chờ ở trước cửa nhà ta, không biết đã bao lâu.

 

Có vài lần, hắn nhấc tay lên định gõ cửa, nhưng lại do dự, nghĩ gì đó rồi bỏ tay xuống.

 

Ta hà hơi vào tay, đi tới sau lưng hắn, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Bệ hạ?"

 

Lý Mộ Thần quay đầu lại ngay, đôi mắt sáng rực như có sao băng vụt qua.

 

Thấy ta chuẩn bị quỳ xuống hành lễ, hắn vội vàng muốn kéo ta dậy: "Không cần, không cần!"

 

Nhưng hắn ngồi trên xe lăn, không thể tiến lại gần, đưa tay ra nhưng không chạm tới ta, chỉ có thể để tay lơ lửng giữa không trung, tình cảnh thật khó xử.

 

Ta và hắn cứng đờ trong giây lát, nhưng cuối cùng cả hai đều không nhịn được mà bật cười, miệng nở một nụ cười nhẹ nhàng.

 

Hắn cười có chút ngượng ngùng, chỉ vào chiếc áo khoác được gấp gọn gàng đặt trên đùi: "Trẫm đến để trả đồ, hy vọng không làm phiền nàng."

 

Chiếc áo khoác này là ta lần trước dùng để che vết bẩn cho hắn. Ta nhận lấy bằng cả hai tay, cúi đầu nói: "Không phải món đồ quý giá gì, thật phiền đến bệ hạ phải đích thân đến trả."

 

Hôm nay, có vẻ hắn đang trong tâm trạng rất tốt, khóe môi hơi cong lên, hỏi ta: "Ừm... ta có thể vào trong ngồi một lúc không? Bên ngoài lạnh quá."

 

"À, tất nhiên rồi." Trong đầu ta vẫn chỉ nghĩ đến việc phải làm thế nào để mở lời về vết thương của hắn, đến mức không nhận ra hắn đã lạnh đến mức run rẩy. Hắn vẫn còn là một bệnh nhân mà.

 

Ta đẩy Lý Mộ Thần vào nhà, rồi lại ra ngoài nhóm lửa để hơ tay cho hắn. Đống than này, ngày thường ta không dám dùng, lần này để tiếp đón hắn, thực sự đã là một sự lãng phí lớn.

 

Khi ta bê chậu than trở vào, vô tình làm phát ra một chút âm thanh, liếc nhìn thấy Lý Mộ Thần dường như đang giấu thứ gì đó dưới gối của ta, nhưng khi nghe thấy tiếng động, hắn vội vàng ngồi thẳng dậy, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Loading...