Tuyết Ngục - Chương 35
Cập nhật lúc: 2025-02-03 01:39:53
Lượt xem: 160
Trái tim ta đau đớn, đau đến mức ta sinh ra oán giận. Đây là con mèo hoang nào? Nó không có quyền làm tổn thương Lý Mộ Thần.
Ta thay bộ y phục gọn nhẹ, cầm một cây gậy, và khi cùng Lý Mộ Thần luyện đi bộ, nếu thấy có con mèo nào xuất hiện, ta sẽ dọa chúng chạy đi, coi như đang đối mặt với kẻ thù.
Hồi nhỏ, ta từng bị mèo cào, nên lúc nào cũng có chút sợ sệt khi nhìn thấy mèo. Nhưng ta không nỡ làm chúng bị thương, chỉ hù dọa chúng. Mấy lần như thế, bọn mèo cũng khôn lên, biết rằng ta không thật sự ra tay, chúng thỉnh thoảng lại tụ tập ba, bốn con tấn công ta từ phía sau. Cuối cùng, ta tức đến mức chỉ biết ngồi trên bậc thang, khóc rưng rức.
Lý Mộ Thần đưa cho ta một chiếc khăn tay, sau đó bật cười thành tiếng.
"Đã lớn rồi mà còn khóc nhè."
Ta dùng khăn lau nước mắt và nước mũi, khịt khịt nói: "Ta sợ chúng làm hại ngài."
"Được rồi, đừng lo nữa." Hắn xoa xoa đầu ta: "Ta có cách."
Ngày hôm sau, ta bận rộn một vài chuyện, đến Đông Cung thì trời đã gần tối. May mắn là đang giữa mùa hè, còn khá lâu trời mới tối hẳn.
Khu vườn sau của Đông Cung cây cỏ mọc um tùm, ta men theo con đường nhỏ đi tìm, thấy Lý Mộ Thần đang ngồi trên xe lăn, quay lưng về phía ta, dưới chân núi.
Nghe thấy bước chân của ta, hắn quay lại vẫy tay, đôi mắt tràn đầy ánh sáng hân hoan: "Tuyết Nhi, mau đến xem!"
Ta bước tới gần và bất ngờ kêu lên một tiếng nhỏ. Dưới chân hắn, mấy con mèo thường gây sự với ta giờ lại ngoan ngoãn, hiền lành.
Trên chân Lý Mộ Thần còn có một con mèo mướp nằm dài, hắn khẽ vuốt ve đầu nó rồi liếc mắt về phía ta: "Ngươi cũng thử sờ xem?"
Con mèo này khi bám người nhìn thật đáng yêu.
Ta ngập ngừng đưa tay ra, nhưng khi vừa chạm đến nó, con mèo mướp khẽ rên lên, ngọ nguậy một chút.
Hồng Trần Vô Định
Ta sợ quá, lập tức rụt tay lại.
Lý Mộ Thần cười tươi, lúm đồng tiền ẩn hiện: "Đừng sợ, nó thích ngươi đó."
Dưới sự khích lệ của hắn, ta một lần nữa thử vươn tay ra. Con mèo mướp kêu lên khe khẽ, trở mình để lộ bụng ra trước mặt ta.
Nhớ lại cách vuốt ve Oa Đầu trước đây, ta nhẹ nhàng xoa xoa lớp lông mềm mại trên bụng con mèo mướp. Nó có vẻ rất thích thú, cứ lười biếng dụi vào người Lý Mộ Thần.
Ta tò mò hỏi: "Ngài làm thế nào vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tuyet-nguc/chuong-35.html.]
Hắn nhướng mày, đưa cho ta một nắm cá khô nhỏ.
Ta nghe hắn nói: "Cách tốt nhất để tiêu diệt kẻ thù, là biến kẻ thù thành bạn."
12
Có thêm đám mèo con này, ngày tháng của ta lại trở nên bận rộn hơn. Ngoài việc lo liệu bữa ăn cho Lý Mộ Thần, ta còn phải nghĩ cách chuẩn bị cá khô cho đám mèo con.
Sau kỳ Đại thử, trời bắt đầu se lạnh, Lý Mộ Thần đã có thể chống gậy tự đi chậm chậm. Hắn hồi phục rất tốt, đôi khi đi liền nửa canh giờ mới phải ngồi xe lăn nghỉ ngơi một chút. Ngày hắn hoàn toàn có thể đứng dậy, chẳng còn xa nữa.
Ta thường ngồi dưới bóng cây, vừa trêu chọc đám mèo con vừa nhìn Lý Mộ Thần tập đi. Ta bắt đầu suy nghĩ về lời hứa của hắn. Nếu mọi việc thuận lợi, có lẽ mùa đông năm nay ta sẽ được nhìn thấy tuyết ở Nhuyễn Viễn Quan rồi. Tự nhiên nghĩ đến đó, ta không khỏi mỉm cười ngây ngô.
Bỗng có tiếng mèo kêu “meo meo,” lại có một con mèo con đến đòi cá khô. Đám mèo này nghịch ngợm lắm, mỗi lần ăn thì bám dính lấy người, ăn xong thì mất dạng. Ta tìm trong túi vải lấy cá khô, nhưng nhìn kỹ lại, sao thiếu mất một con? Bình thường con mèo cam tên Hồng Thị hay đến đòi ăn, nay lại chẳng thấy đâu, lạ thật.
Ta đứng dậy gọi: “Hồng Thị? Hồng Thị!”
Cái tên này là ta đặt cho nó, vì Lý Mộ Thần rất thích con mèo cam đó. Mỗi lần hắn đặt nó lên đùi, tròn trịa chẳng khác nào một quả hồng. Nghe cái tên này, hôm đó Lý Mộ Thần cười ngặt nghẽo mãi không thôi.
Từ trên mái nhà vang lên vài tiếng mèo kêu uể oải. Ta ngước lên, thấy đầu mèo thò ra giữa đám ngói, chính là Hồng Thị đang tỏ vẻ tội nghiệp. Mái ngói cũ kĩ lâu ngày không được sửa chữa, không tránh khỏi có chỗ hở, chắc hẳn Hồng Thị bị kẹt ở đó rồi.
Không còn cách nào khác, ta đành bắc thang leo lên cứu nó. Lý Mộ Thần không giúp được gì, ngồi dưới vừa sốt ruột vừa chỉ huy lung tung: “Tuyết Nhi, bước sang trái! Không đúng, bước sang phải! Ôi trời, cẩn thận, cẩn thận!”
Bị hắn làm phiền, ta chẳng thèm nghe nữa, chống tay một cái rồi trèo lên mái nhà. Đứng trên cao quả thật thấy cảnh đẹp. Ta vừa leo vừa bò đến chỗ Hồng Thị, gỡ nó ra khỏi chỗ mắc kẹt. Khi đang ngồi trên mái vuốt ve an ủi nó, ta cảm thấy chân mình sụt xuống. Hỏng rồi, viên ngói ta đứng cũng là ngói rỗng!
Ta mất thăng bằng, ôm lấy con mèo lăn xuống khỏi mái nhà.
“Tuyết Nhi!” Ta nghe thấy tiếng Lý Mộ Thần hoảng hốt gọi.
Mọi việc xảy ra quá nhanh, ta chỉ kịp nhắm chặt mắt, tưởng tượng đến cơn đau sắp ập đến khi chạm đất. Nhưng cơn đau đó không xảy ra. Có người ở dưới đã dang tay đón lấy ta, cùng ta ngã xuống đất.
Tiếng rên rỉ đau đớn của Lý Mộ Thần vọng lên từ phía dưới.
Vừa chạm đất, Hồng Thị kêu lên một tiếng rồi phóng mất dạng. Ta vội chống người dậy hỏi Lý Mộ Thần vừa cứu ta: “Ngài có sao không?”
Hai chân hắn vẫn chưa đủ sức chống đỡ cơ thể mà không cần gậy. Vừa rồi hắn đã lao ra, dùng thân mình làm đệm cho ta.
Lý Mộ Thần nằm ngửa trên đất, mặt trắng bệch vì đau nhưng lại nở một nụ cười. “Nhìn xem, Tuyết Nhi.”
Hắn kéo ta nằm xuống bên cạnh hắn, chúng ta chẳng màng hình tượng nằm giữa đất trời, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao vợi. Trời thu trong xanh thuần khiết, không một gợn mây. Thỉnh thoảng, có đàn chim nhạn xếp hàng bay qua, gió nhẹ thổi làm lay động mặt đất, như dấu vết chim nhạn để lại.
Ta quên mất hoảng loạn ban nãy, thời gian dường như chậm lại, êm đềm và dễ chịu. Ta nhìn trời, lại thấy Lý Mộ Thần đang chăm chú nhìn mình. Đôi mắt hắn như hồ thu sâu thẳm, khiến ta chẳng thể thoát ra được.