Tuyết Ngục - Chương 37
Cập nhật lúc: 2025-02-03 01:40:56
Lượt xem: 186
Sợ rằng lỡ mất thời gian, ta đã không ngủ đêm hôm đó. Khi gần đến giờ, ta thay đổi y phục, giấu thanh đoản đao có độc trong tay áo và lặng lẽ tiến về phía cửa Hi Hòa.
Ta bước nhanh trên con đường yên tĩnh của cung điện lúc đêm khuya, bất giác kéo chặt cổ áo. Đêm thu lạnh lẽo, giá lạnh như xuyên qua cả y phục, chẳng mấy chốc, trên tay áo đã đọng lại một lớp sương mỏng.
Không rõ là do lạnh hay do quá căng thẳng, cơ thể ta không ngừng run rẩy. Ta xoa nóng đôi tay, ngước nhìn bầu trời. Ở xa xa, bầu trời đêm lẽ ra phải thăm thẳm nhưng lại ánh lên sắc đỏ cam, như thể có ngọn lửa đang thiêu đốt xuyên qua tầng mây.
Chẳng lẽ trời sắp sáng rồi? Nhưng giờ vẫn còn sớm, còn lâu nữa mới tới bình minh.
Ta quyết định không nghĩ thêm nữa, bước chân nhanh hơn, thậm chí chạy vội về phía trước.
Sắp đến rồi, sắp đến nơi rồi. Cửa Hi Hòa dần hiện ra trước mắt, đã có vài ba thái giám tụ tập ở cửa chờ đợi.
Bước qua cánh cửa này, cuộc đời ta sau này sẽ hoàn toàn tự do.
Một thái giám thấy ta, cao giọng hỏi: "Ngươi là người của cung nào?"
Ta định trả lời danh phận mà Lý Mộ Thần đã sắp xếp cho ta, nhưng tiếng sấm từ xa xa bỗng chặn lời ta lại.
Cả đám thái giám và ta đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn trời. Đây là một đêm quang đãng, lấy đâu ra sấm chớp?
Bầu trời phía xa càng lúc càng đỏ rực, tựa như thiêu đốt nửa bầu trời. Tiếng sấm vẫn tiếp tục, trầm thấp và vang rền, nhưng không có tia chớp nào xé toạc bầu trời.
Không đúng, có điều gì đó không ổn!
Trong tích tắc, ta bỗng hiểu ra tất cả. Đây không phải là tiếng sấm, mà là vó ngựa. Là tiếng của hàng ngàn, hàng vạn chiến mã đang giẫm đạp trên mặt đất.
Xích Sơn nổi loạn rồi. Là phản quân sao? Có quân đội đang tiến về phía hoàng cung.
Mấy thái giám bên cạnh vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thấy ta đứng ngẩn ra, liền hỏi: "Ngươi có ra khỏi cung nữa không? Cửa cung sắp mở rồi."
Ta nhìn lần cuối về phía cửa Hi Hòa, chỉ còn một chút nữa thôi, ta đã rất gần với thế giới ngoài kia. Rồi ta quay người lại, lao ngược về phía khác.
Ta chạy thục mạng dọc theo hành lang, hướng về cổng Vĩnh Ninh. Tiếng gió gào thét bên tai, ta chạy mất mũ, tóc rối tung, thậm chí rơi cả giày.
Ta chạy chân trần, chạy mãi. Mái tóc tung bay phía sau, lồng n.g.ự.c đau đến mức như sắp nổ tung. Khi ta cuối cùng dừng lại, Kiến An cung, Triều An điện, tất cả đã bị bỏ lại phía sau.
Hồng Trần Vô Định
Trước mặt ta là cổng Vĩnh Ninh. Ta đứng giữa quảng trường vắng vẻ, chỉ còn nghe thấy tiếng thở dốc của chính mình.
Tiếng vó ngựa dồn dập càng lúc càng đến gần, ta thậm chí còn có thể cảm nhận được mặt đất dưới chân mình khẽ rung lên. Một cơn gió lạnh thổi qua, ta lặng lẽ nhìn về phía cổng Vĩnh Ninh, rồi rút thanh đoản đao từ trong tay áo ra, siết chặt trong tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tuyet-nguc/chuong-37.html.]
Là Nhiếp Chính Vương thắng rồi sao? Trên lưng ngựa, giành thiên hạ vốn là sở trường của ông ta. Bao năm rong ruổi trên sa trường, vó ngựa của ông chưa từng biết đến thất bại.
Ta siết chặt thanh đao trong tay, những họa tiết trên vỏ đao cắt vào lòng bàn tay đau rát. Lý Mộ Thần... liệu hắn còn sống không? Nếu hắn còn sống, thanh đao này sẽ dành cho kẻ thù. Còn nếu hắn đã chết, thì thanh đao này sẽ dành cho ta.
Bọn họ đến rồi.
Phương Đông dần hé lên ánh sáng ban mai, cánh cổng Vĩnh Ninh, mang đầy dấu ấn của thời gian và bão tố, kêu rên trong tiếng mở cánh cửa nặng nề.
Ánh sáng từ bên ngoài len lỏi qua khe cửa, càng lúc càng rực rỡ, ngày càng chói lòa.
Một người khoác trên mình chiến giáp, ngồi trên lưng ngựa cao lớn. Phía sau hắn là hàng ngàn binh lính giơ cao đuốc sáng rực. Ánh lửa phản chiếu trên bộ giáp sắt lạnh lẽo, khiến ta phải nheo mắt vì ánh sáng quá chói.
Đúng lúc đó, một con quạ bay ngang qua bầu trời, và ta chợt nhận ra hôm nay đã là lập đông.
Khoảnh khắc ấy, ta bỗng hiểu ra nhiều điều. Có lẽ Lý Mộ Thần mà ta quen không phải là con người thật của hắn. Người mà ta biết chỉ là A Nam đầy thương tích, còn trong hầu hết thời gian, hắn là một vị hoàng đế đầy toan tính.
Khi vị hoàng đế trên lưng ngựa nhìn thấy ta, nụ cười trên khuôn mặt hắn sáng ngời như ánh dương. Ta đứng đó, nhìn hắn thúc ngựa về phía mình.
Hắn nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa, đỡ lấy vai ta, cười hỏi: "Tại sao nàng lại cầm đao?"
Ánh hào quang hoàng đế trên người hắn quá mạnh, che lấp hoàn toàn dáng vẻ quen thuộc của hắn. Mới chỉ chia xa mười mấy ngày, mà sao hắn lại xa lạ đến nỗi ta dường như không nhận ra hắn nữa.
Ta ngắm nhìn Lý Mộ Thần thật lâu, rồi cất lời: "Chân của ngài, hóa ra đã khỏi lâu rồi nhỉ."
Diễn xuất của hắn thật quá tinh vi, đến mức ta chẳng nhận ra. Hóa ra hắn đã chẳng cần dùng đến gậy nữa. Trong khi ta ngày ngày còn lo lắng, chẳng biết phải dùng cách nào để giúp hắn nhanh chóng đi lại bình thường.
Lý Mộ Thần bật cười lớn, hỏi ta: "Chẳng lẽ nàng không mong ta khỏe lại sao?"
Ta chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Gật đầu, nhưng lời nói ra nghe chẳng chút cảm xúc: "Cũng tốt thôi."
Ta trả lại đao cho hắn, rồi quay lưng, bước về phía hoàng cung. Ta không rõ mình làm sao nữa. Hắn đã trở về, chẳng phải ta nên vui mừng sao? Ta đã mong chờ từng ngày hắn bình an trở về. Nhưng dường như có điều gì đó không ổn. Tựa như trong khoảnh khắc nào đó trước đây, ta đã phạm sai lầm.
Lý Mộ Thần bỗng kéo ta lại. Ánh mắt hắn lướt qua đôi chân trần của ta, sau đó, hắn đột ngột ôm ta vào lòng, bế ta lên.
Phía sau, tiếng hô vang như núi lở của hàng ngàn cấm vệ quân vọng lên:
" Hoàng thượng Vạn tuế! Hoàng thượng Vạn tuế ..."
Ta nhắm mắt lại, tựa vào bộ giáp lạnh lẽo của Lý Mộ Thần.
Ta luôn cảm thấy hắn và Nhiếp Chính Vương không có nhiều nét giống nhau. Nhưng ngay lúc này, sự sắc bén và dã tâm trong ánh mắt hắn lại khiến ta nhớ đến một điều rất quen thuộc. Vào ngày Chiêu Vương phủ được giải tỏa, cũng là ngày Nhiếp Chính Vương chính thức nắm quyền, ánh mắt như thế này, chẳng khác là bao.