Tuyết Ngục - Chương 44
Cập nhật lúc: 2025-02-03 01:45:04
Lượt xem: 213
Ta bệnh đến mê man, không phân biệt được rốt cuộc là cơ thể khó chịu hay là lòng ta đau đớn. Chỉ biết rằng ta buồn đến mức cứ khóc mãi. Trong mơ hồ, Lý Mộ Thần đã đến thăm ta nhiều lần, hắn nắm lấy tay ta, gọi tên ta, nhưng ta không biết mình đã nói những lời mê sảng gì. Sau này, Huệ Tâm kể lại rằng, hoàng thượng khi rời đi đã dặn nàng chuyển lời lại cho ta, chỉ cần ta yên tâm, những việc còn lại cứ để hắn lo.
Sau đó, vài phi tần bị đưa đến Lãnh Cung, vài người khác thì được thăng chức. Hoàng thượng bắt đầu chia đều ân sủng trong hậu cung, những tin đồn nhảm cũng dần dần bị dập tắt.
Đến khi xuân về, căn bệnh đã hành hạ ta bấy lâu cuối cùng cũng có chuyển biến tốt. Khi ta đang khoác áo choàng ngồi trong sân cắt nhánh đào, một vị khách không mời đã nhảy tường mà vào.
Hồng Thị từ trên tường nhảy xuống cạnh ta, chẳng chút ngại ngần mà trèo lên đùi ta, dụi đầu vào lòng ta. Ta ôm nó lên, cười vuốt ve bụng nó, chú mèo mướp này, lớp thịt ở bụng nó sắp tràn ra ngoài rồi.
Ta gãi nhẹ vào cổ nó, chợt phát hiện ra trên cổ nó có đeo một sợi dây đỏ, trên đó buộc một cuộn giấy nhỏ.
Ta rút tờ giấy bên trong ra, thấy trên đó viết: "Trăng lên đầu cành liễu, Đông Cung cùng nâng chén."
Đó là nét chữ của Lý Mộ Thần.
Hồng Trần Vô Định
Ta nắm chặt cuộn giấy trong tay. Đông Cung, đã lâu rồi ta chưa ghé qua. Nửa vò rượu hoa đào ở đó, ta vẫn chưa kịp uống.
16
Khi ánh trăng chỉ vừa vươn qua những tòa cung điện, ta khoác lên mình áo choàng lông hồ ly, một mình mang theo đèn lồng đến Đông Cung.
Khi ta đến, Lý Mộ Thần đã ngồi đó đợi ta. Hắn ngồi khoanh chân bên trong cửa trượt, trước mặt bày một cặp chén nhỏ bằng sứ trắng và bình rượu hoa đào do ta ủ vào khoảng thời gian này năm trước.
Ta bước đến, đặt đèn lồng xuống và ngồi bên cạnh hắn, không nói một lời.
Lý Mộ Thần tự tay rót hai chén rượu, nâng chén lên, lặng lẽ kính ta một ly, rồi ngửa đầu uống cạn.
Ta cũng vậy, tay áo che mặt, uống cạn chén rượu. Rượu không giống như người, càng để lâu, càng thêm nồng đượm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tuyet-nguc/chuong-44.html.]
Sau ba chén rượu, Lý Mộ Thần đã có chút ngà ngà say. Hắn khẽ đặt chén rượu xuống đất, rồi mới mở miệng nói câu đầu tiên của đêm nay.
"Mẫu phi đi rồi, đại ca là người thân duy nhất của ta. Ngày đại ca xuất chinh, ta cưỡi ngựa theo tiễn tận hơn mười dặm ngoài thành, đưa cho huynh ấy bùa hộ mệnh mà ta đã mang mười mấy năm, cầu mong huynh bình an trở về. Huynh cười bảo với ta rằng, đợi huynh chiến thắng trở về, sẽ tặng cho ta một thanh kiếm tốt, dạy ta hết những gì huynh biết về võ công. Nhưng, huynh ấy không bao giờ trở về nữa."
Ta cũng đặt chén rượu xuống, lặng lẽ lắng nghe hắn tiếp tục kể.
"Ta hận Lý Đái, hận hắn cố chấp, khiến ta không bao giờ còn được nghe đại ca gọi ta một tiếng A Nam với nụ cười rạng rỡ nữa. Nhưng với một người như vậy, ta vẫn phải dựa vào hắn. Vì khi vừa nắm quyền, ta không có thực lực, cũng không được lòng người. Chỉ có dựa vào hắn, ta mới có thể ổn định triều cương."
"Sau khi Lý Đái nắm quyền, hắn gần như tước đoạt toàn bộ quyền lực của ta, cả triều đình chỉ biết nhìn về phía Nhiếp chính vương mà tôn thờ. Mỗi một việc ta muốn làm, hắn đều phản đối. Cho đến một ngày, hắn nói rằng đã chọn cho ta một hoàng hậu, một người mà ta chưa từng gặp mặt. Còn ta, chỉ cần như một công cụ, yên tâm mà chuẩn bị đại hôn là được."
Ta không khỏi mím chặt môi. Khi đó ta chẳng phải cũng chỉ là một công cụ sao?
Lý Mộ Thần tiếp tục nói: "Ta nghĩ rằng, hoàng hậu mà Nhiếp chính vương chọn cho ta chắc chắn là một nữ nhân mưu mô, ta chán ghét điều đó vô cùng. Nhưng trong đêm vén khăn cưới, ta lại có chút ngạc nhiên, nữ tử ấy, ánh mắt trong sáng đến mức ta không biết phải đối đáp thế nào với những lời trêu chọc cố ý của ta."
Tim ta khẽ run lên. Thì ra đêm đó, ta đã như vậy sao, chính ta cũng gần như không còn nhớ nữa.
Lý Mộ Thần từ từ kể tiếp: "Nhưng ta vẫn không thích nàng, còn cố tình giữ khoảng cách, lạnh nhạt với nàng. Nhưng nàng chưa bao giờ giận, mỗi lần ta đến cung của nàng, nàng đều làm rất nhiều món ngon cho ta. Nàng sẽ lén nhìn sắc mặt của ta khi ăn, ta bắt đầu có chút xao động, nếu cảm thấy một món ngon, ta sẽ hơi nhếch môi. Ta biết nàng đã nhìn thấy, vì lúc ấy nàng sẽ cúi đầu, nén một nụ cười nhẹ."
"Ta bắt đầu muốn thân thiết với nàng, thậm chí trong giấc mơ, ta còn mơ thấy nàng nhiều lần. Nhưng mỗi khi tỉnh dậy, ta lại cảm thấy tội lỗi, nàng là người của Nhiếp chính vương, ta làm sao có thể yêu một quân cờ mà kẻ thù cài cắm bên cạnh mình?"
"Năm ta mười chín tuổi, cuối cùng ta cũng có thể tự mình ban hành chiếu chỉ tượng trưng cho quyền lực của một hoàng đế. Ta phế truất nàng, nhổ đi chiếc gai mà Nhiếp chính vương cài cắm bên cạnh ta, cũng nhờ đó mà tuyên chiến với hắn. Nhưng vì sao ta lại chẳng thấy vui mừng chút nào, ngày nàng rời đi, ánh mắt nhìn ta lạnh lùng và quyết liệt."
Nói đến đây, Lý Mộ Thần lại tự rót cho mình một chén rượu, uống cạn trong một hơi.
"Những ngày không có nàng, ta sống không hề tốt. Phe cánh của Nhiếp chính vương trải rộng khắp triều đình, hắn còn cài cắm người vào cấm cung. Mỗi ngày ta đều sống dưới sự giám sát, từng chính lệnh đều gặp khó khăn. Cuối cùng, Nhiếp chính vương vẫn ra tay với ta, ta ngã gãy chân trong hành cung, đau đớn đến tột cùng khi xương gãy."
"Trong những ngày tháng đen tối nhất của cuộc đời, ta lại một lần nữa gặp lại nàng. Ánh mắt nàng vẫn trong sáng như vậy, trong sáng đến mức khiến người ta đau lòng. Ta nghĩ rằng nàng sẽ hận ta, nhưng không, nàng không hề. Nàng ở bên ta chữa thương, cùng ta hồi phục, cùng ta tập đi lại. Ta mới nhận ra, nàng cười nhiều hơn ta tưởng, và nụ cười của nàng đẹp đến nhường nào."