Vẫn Nhớ Người Như Xưa - Chương 30
Cập nhật lúc: 2024-12-21 20:15:51
Lượt xem: 129
Thấy không thể giấu nổi, ta đành kể sơ qua chuyện kiếp trước, bỏ bớt nhiều chi tiết ta bị hành hạ, chỉ sợ ông lo lắng.
Phụ thân, một người đàn ông to lớn vạm vỡ, vậy mà nghe xong lại nước mắt ngắn nước mắt dài.
Ông không hề nghi ngờ lời ta, thậm chí còn hừng hực khí thế muốn báo thù rửa hận với Triệu Ký.
“Khốn kiếp, dám bắt nạt con gái ta.”
“Con gái yêu của ta, con cứ yên tâm, chỉ cần phụ thân còn một hơi thở, cho dù phải liều cái mạng già này, cũng sẽ bảo vệ con an toàn.”
Im lặng một hồi, ông nghẹn ngào hỏi: “Con thực sự không thể không vào kinh sao?”
Ta không hề do dự: “Phải.”
“Chỉ vì hắn ta sao?”
Ta mỉm cười đáp: “Phải.”
Phụ thân thở dài một tiếng, khóe mắt ngấn lệ, nhìn ta muốn nói lại thôi, dường như có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng cuối cùng chỉ hóa thành một nụ cười gượng gạo:
“Thôi vậy, tính cách cứng đầu cố chấp này của con cũng là di truyền từ ta. Con trưởng thành rồi, có cuộc sống riêng của mình, ta sẽ không can thiệp vào quyết định của con.”
“Bất kể con muốn làm gì, ta đều ủng hộ. Nhưng con phải nhớ, ta vẫn đang chờ con trở về, nhất định phải bình an vô sự.”
“Cả đời này của ta chỉ có một tâm nguyện, không mong con đại phú đại quý, chỉ hy vọng con sống vui vẻ, một đời bình an thuận lợi.”
“Ta chỉ có một nguyện vọng duy nhất, con đừng khiến ta thất vọng.”
Nói xong, phụ thân quay mặt đi, vội vàng lau nước mắt.
Nhớ lại kiếp trước, ta thậm chí không kịp nhìn mặt phụ thân lần cuối.
Nhìn mái tóc phụ thân đã điểm bạc, trong lòng ta không khỏi chua xót, vành mắt đỏ lên, nghẹn ngào nói:
“Phụ thân, con xin lỗi, là con gái bất hiếu.”
Nói xong, ta nghiêm trang quỳ xuống, nặng nề cúi lạy ba cái.
Ông cúi người đỡ ta dậy, đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta.
Ông cố nén nước mắt, lo lắng hỏi: “Tên tiểu tử Bùi gia kia đối xử với con có tốt không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./van-nho-nguoi-nhu-xua/chuong-30.html.]
Lời còn chưa dứt, ta đã gật đầu thật mạnh.
Không khỏi nhớ lại kiếp trước, trước khi thành thân, phụ thân ta đã bày đủ trò để thử thách hắn.
Đầu tiên là bắt hắn rèn sắt suốt một tháng, đến mức tay phồng rộp đầy vết thương.
Sau đó lại ép hắn uống rượu, vừa chuốc say vừa dò hỏi, nói rằng rượu vào lời ra, phẩm chất con người cũng thể hiện qua cách uống rượu. Cuối cùng, cả hai người đều say đến mức không đi nổi, vẫn là ta phải dìu từng người về phòng.
“Vậy thì tốt. Nếu hắn dám đối xử tệ với con, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn.”
29
Trên đường đi về phía Bắc, các châu đều kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt.
Ta xoay sở mãi mới đến được kinh thành, đã là mấy ngày trước kỳ thi Hội.
Các cổng kinh thành canh gác cực kỳ nghiêm ngặt.
Khi ta đang nghĩ cách vào thành mà không để lộ thân phận, lại bất ngờ nhìn thấy ở phía xa có một chiếc xe ngựa đang xếp hàng chờ kiểm tra. Người ngồi trong xe ngựa vén rèm lên, sốt ruột giục giã tùy tùng, chính là Hàn Ấp, người ta từng gặp mấy lần ở Lâm An.
Dưới sự “đe dọa thân thiện” của ta, hắn ta đồng ý đưa ta vào thành.
Qua trò chuyện, ta biết được Hàn Ấp bị phụ thân ép đến kinh thành tham dự kỳ thi Hội. Hôm nay, hắn ta đi Hồng Văn Tự ngoài thành để dâng hương cầu may, đúng lúc gặp ta.
Hàn gia vốn là nhà buôn nhiều đời, phụ thân hắn ta chỉ mong hắn ta đỗ đạt để rạng danh tổ tông nhưng Hàn Ấp không hề có hứng thú với con đường làm quan.
Ở kiếp trước, trong danh sách yết bảng, ta không thấy tên Hàn Ấp, liền có ý tốt an ủi hắn ta một câu:
“Yên tâm đi, ngươi nhất định có thể đạt được nguyện vọng... thi trượt.”
Sắc mặt hắn ta lập tức trở nên khó coi, liếc ta một cái, hừ lạnh:
“Ngươi từng thấy ai chúc người khác thi trượt chưa?”
“Cả Bùi Tri Hành cũng nói ta như thế. Có phải hai người các ngươi thiếu chút đức hạnh không?”
“Ngươi gặp hắn rồi? Hắn thế nào rồi?”
Hàn Ấp kiêu ngạo gật đầu, miễn cưỡng đáp:
“Một tháng rưỡi trước gặp ở Bách Hoa Lâu, gần đây thì không thấy đâu, chắc lại rúc trong phủ làm rùa rụt cổ rồi.”