Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 113
Cập nhật lúc: 2024-10-30 19:32:57
Lượt xem: 67
Đêm giao thừa, còn gọi là trừ tịch, vào đêm nay, hoàng đế phải ban yến tiệc cho các đại thần, cùng các đại thần thức canh năm cũ, các đại thần cũng không thể về nhà cùng gia đình đón giao thừa, mà phải ở lại dự tiệc.
Các cung nhân khiêng từng đống củi, rơm rạ, cành thông chất thành tháp củi, châm lửa đốt cháy bùng lên, ánh lửa ngùn ngụt.
Hoạt động này gọi là Diên Liệu, Hứa Yên Miểu lần đầu tiên được chứng kiến, nhìn đến mê mẩn.
Trên bậc thềm, đèn đuốc trong cung điện sáng trưng như ban ngày, hoàng đế, hoàng hậu, phi tần đều mặc y phục trang trọng, yến ẩm vui chơi.
Trên án kỷ đều là những món ăn ngày tết, có rượu tiêu bách, rượu đồ tô, kẹo mạch nha, ngũ tân bàn… Nghe nói có tác dụng trừ bệnh giải độc, kéo dài tuổi thọ.
Sau đó là các tiết mục biểu diễn.
Hai mươi tư thiếu niên từ mười hai tuổi trở lên, mười sáu tuổi trở xuống, đeo "mặt nạ", mặc khố đỏ, xếp thành hàng sáu người, vừa gõ trống vừa hô vang, mang theo vẻ đẹp hoang dã.
Người chủ trì tiết mục này còn phải đeo mặt nạ vàng bốn mắt, mặc da gấu, khoác áo choàng đen viền đỏ, tay phải cầm "thuẫn".
Trong nhóm người này có người lĩnh xướng, có người đánh trống thổi tù và, có người thổi sáo, có người hô to tên thần linh...
Cực kỳ náo nhiệt.
Trên lầu các xung quanh, không ít đại thần và gia quyến vỗ tay tán thưởng, thậm chí bởi vì đêm nay đặc biệt, còn cho phép bá tánh vào xem màn tế lễ này.
Các văn nhân tài tử trong dịp này dâng thơ chúc mừng, ngoài việc chúc mừng giao thừa, còn muốn thu hút sự chú ý của các nhân vật lớn, đạt được mục đích bay cao, bay xa.
Hứa Yên Miểu chỉ lo cúi đầu ăn mứt quả và điểm tâm.
Nào là bánh mè đen, mứt gừng mật ong, bánh đậu phụ, bánh ốc biển nhỏ, đậu ngũ sắc... Người ta vui chơi, hắn thì ăn uống.
Mãi đến khi màn tế lễ kết thúc, đến tiết mục ca múa, Hứa Yên Miểu mới bận rộn ngẩng đầu lên khỏi đống đồ ăn.
Vừa ngẩng đầu, phát hiện người lĩnh múa lại là Tần Trừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-113.html.]
Dẫn đầu đoàn múa dân gian đứng ở nơi trang trọng như vậy với danh nghĩa dâng múa, nói là chúc mừng giao thừa, nhưng trên thực tế lại múa bài Bách Điểu Triều Hoàng, lúc múa, ánh mắt không hề rời khỏi hoàng hậu, thỉnh thoảng còn cười với hoàng hậu.
【Yo yo~】
Hứa Yên Miểu cắn một miếng bánh đậu phụ, nhìn về phía lão hoàng đế.
【Yo ho, lão hoàng đế đen mặt rồi kìa!】
Lại nhìn về phía thái tôn.
【Yo ho, thái tôn mặt mũi đầy vẻ không dám tin, "A Trừng" của hắn ta từ đầu đến cuối chẳng thèm nhìn hắn ta lấy một cái, hí hí!】
【Cũng phải thôi, Tần Trừng người ta chuẩn bị bài múa này bao nhiêu ngày trời, cố ý dâng tặng cho hoàng hậu nương nương đấy! Muốn nói cho hoàng hậu biết bây giờ mình sống rất tốt, thích múa thì múa, thích y thuật thì học y, gần đây còn tìm cả nữ phu tử, chuẩn bị học thêm nhiều thứ để nâng cao bản thân.】
Trên cao, Đậu hoàng hậu ôm phượng ấn nghe được những lời này, khẽ nở nụ cười.
Bên cạnh, mặt lão hoàng đế càng đen hơn.
Dưới kia, thái tôn vẫn đang "A Trừng, A Trừng" gọi, các quan lại đi theo hắn ta cũng cố gắng nhắc nhở: "Điện hạ, Tần cô nương rõ ràng chỉ thích hoàng hậu nương nương..."
"Không thể nào!" Thái tôn phẫn nộ: "Hoàng tổ mẫu của ta đã sáu mươi rồi!"
Cũng trùng hợp, hắn ta vừa dứt lời thì tiết mục ca múa cũng vừa kết thúc, cả hội trường im lặng, câu "Hoàng tổ mẫu của ta đã sáu mươi rồi" này vang lên vô cùng rõ ràng, quanh quẩn trong lầu các hồi lâu.
"Choang" một tiếng, lão hoàng đế đập mạnh chén rượu xuống bàn, cảm giác như phu nhân bị người ta dòm ngó, cuối cùng cũng tìm được chỗ trút giận.
Ông ta đen mặt, dùng giọng nói còn lớn hơn cả thái tôn: "Sáu mươi thì đã sao! Hoàng tổ mẫu của ngươi dù có chín mươi tuổi! Vẫn là quốc sắc thiên hương!"
Chương 37: Woa! Đây chính là quan trường! Đây chính là đấu đá chính trị sao!
Thái tôn "bịch" một tiếng quỳ xuống.
Một ngày tốt lành
"Hoàng tổ phụ, tôn nhi không phải bất kính với hoàng tổ mẫu!" Thái tử phi ngăn cản không kịp, khiến thái tôn buột miệng nói: "Tôn nhi chỉ là muốn nói A Trừng và hoàng tổ mẫu tuổi tác chênh lệch nhau lớn như vậy, hoàng tổ mẫu đều đã sáu mươi tuổi rồi, bọn họ sao có thể có gì được. A Trừng đối với hoàng tổ mẫu nhất định là kính yêu, xem như trưởng bối mà hiếu thuận, sau này cùng tôn nhi phụng dưỡng hoàng tổ mẫu đến khi nhắm mắt xuôi tay."