Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 123
Cập nhật lúc: 2024-11-24 21:33:33
Lượt xem: 29
Lão Hoàng Đế, một nam nhân thẳng tắp, mặt mày tái mét: “Cao Kỳ Sinh! Ta đã sáu mươi ba tuổi rồi! Còn nữa! Ta có tổ mẫu của ngươi!”
Còn có Hứa Yên Miểu! Ngươi trừng mắt cái gì! Ngươi cảnh giác cái gì! Ta không có sở thích đoạn tụ! Ta thích phụ nữ cao bảy thước! Ngươi chỉ có cao bảy thước mới đạt tiêu chuẩn thôi nhé!
Mà Hứa Yên Miểu đã điên cuồng lật lại lịch sử giường chiếu của Lão Hoàng Đế.
Trong tiếng đối tượng lịch sử giường chiếu của Hoàng đế là ai vang lên, Thái tôn nhìn Lão Hoàng Đế với vẻ mặt vỡ vụn: “Tổ phụ!”
“Người có biết hắn gian lận khoa cử không!!!”
Thái tôn vốn tưởng rằng mình nói ra chuyện gian lận khoa cử sẽ khiến cả triều đình chấn động, nhưng mà…
Hứa Yên Miểu kinh hoàng lật lại lịch sử giường chiếu của Lão Hoàng Đế, lo lắng sợ hãi lật ra tin tức bên lề về việc Lão Hoàng Đế thích dan díu với nam nhân hay không.
Bách quan vừa “Oa” vừa nghe, vừa run sợ trong lòng, sợ mình không sống qua đêm nay.
Lão Hoàng Đế đeo mặt nạ đau khổ, chỉ nghĩ trong đầu làm sao để cắt ngang tiếng lòng lần này.
Thái tôn? Hửm? Thái tôn đã nói gì sao?
Bản thân Thái tôn: “…”
Một ngày tốt lành
Các ngươi làm sao vậy! Đây là gian lận khoa cử! Có thể tôn trọng tính nguy hiểm của việc gian lận khoa cử một chút không! Triều đại nào mỗi khi xuất hiện gian lận khoa cử chẳng phải là c.h.ế.t một đống người, ngay cả quan chủ khảo cũng phải vào ngục sao!
“Tổ phụ!” Thái tôn cao giọng: “Bệ hạ! Bệ hạ!!!”
Lão Hoàng Đế miễn cưỡng hoàn hồn: “Hả? Sao vậy?”
Thái tôn đỏ mặt tía tai, hét to hơn: “Hứa Yên Miểu! Gian lận khoa cử!”
Tiếng lòng của Hứa Yên Miểu đột nhiên dừng lại.
Mới lật đến năm Thiên Thống thứ mười hai…
Trong đầu một số người thích xem náo nhiệt trên triều đình —— bao gồm nhưng không giới hạn ở Thái tử đột nhiên xuất hiện câu nói này, có chút tiếc nuối khó hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-123.html.]
Lão Hoàng Đế bình tĩnh lại để Đại Thái Giám lấy một chén trà trong đè nén kinh hãi, đồng thời vô cùng bất đắc dĩ: “Cao Kỳ Sinh, ngươi vu khống cũng phải vu khống chút gì cho hay chứ, Hứa Yên Miểu làm sao có thể…” gian lận khoa cử.
Tiện thể cúi đầu uống trà.
[… A, bị phát hiện rồi sao?]
“Phụt——”
Đại Thái Giám vội vàng dâng khăn tay.
Lão Hoàng Đế vừa ho khan vừa lau nước trà trên cằm, cả người chìm vào trong sự kinh ngạc tột độ.
Không phải chứ, ngươi thật sự gian lận khoa cử? Hứa Yên Miểu ngươi còn có bản lĩnh này nữa sao?
Cùng lúc đó, Thái tôn từ trong tay áo lấy ra một cuộn giấy, giơ cao qua đầu: “Bệ hạ! Chứng cứ ở đây!”
Có tiểu thái giám bước những bước nhỏ đến, cẩn thận nhận lấy cuộn giấy, rồi lại bước những bước nhỏ nhanh chóng dâng lên trước mặt Hoàng đế. Mà Lão Hoàng Đế lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cuộn giấy đó, bắt đầu suy nghĩ khả năng mình “a, nóng quá” làm đổ nước trà lên trên, làm mờ mực.
Các đại thần hai ba người liếc nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng kỳ quái.
Về lý thuyết, gian lận khoa cử chắc chắn là tội chết, nhưng… chuyện gì cũng sợ cái nhưng, với tầm quan trọng của Tiểu Bạch Trạch, một chút gian lận khoa cử thì tính là gì!
Tuy nhiên, vẫn phải cho thiên hạ một lời giải thích. Ít nhất là không thể công khai bênh vực quá, nếu không sẽ bất lợi cho quốc gia.
Cả triều văn võ bắt đầu vắt óc suy nghĩ, xem có thể giúp Hứa Yên Miểu thoát tội hay không.
Thái tôn hoàn toàn không hay biết, ở phía dưới bổ sung: “Bệ hạ, thần vô tình phát hiện tờ giấy này ở ngoài cửa nhà cựu Tả Đô Ngự Sử, sau khi điều tra, phát hiện là do Binh Bộ Tư Vụ Hứa Yên Miểu viết, tuy nhiên, chữ viết này khác hẳn chữ viết thường ngày Hứa Yên Miểu sao chép văn thư, với…”
Chưa nói xong, có quan viên không nhịn được, nhảy ra trước: “Thái tôn điện hạ nói vậy là sai rồi, quan trên có lại, ngày thường quả thật có quan viên không tự mình viết tấu chương, mà lại cho tiểu lại viết thay, thật sự là chuyện bình thường.”
Đây quả thực là chuyện thường tình, Hoàng đế sẽ cho Hàn lâm soạn chiếu, quan viên sẽ cho tiểu lại viết văn thư, đây đều là quy tắc bất thành văn trên quan trường.
Thái tôn đầy tự tin: “Ta đương nhiên biết.” Hắn ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo: “Nhưng nếu chữ viết của hắn hoàn toàn khác với chữ viết trên bài thi khoa cử thì sao?”
Thái tôn nhấn mạnh: “Từ bài thi khoa khảo, hương thí, hội thí có thể thấy, chữ viết của người này vẫn luôn không thay đổi, tại sao sau khi khoa cử kết thúc, bỗng nhiên thay đổi bút phong?”
Thật ra sau hội thí còn có điện thí và tuyển chọn Thứ cát sĩ, nhưng khoa cử khóa của nguyên thân khá đặc biệt, tương đương với việc được Hoàng quyền đặc cách, người thi hội thí rớt vẫn có thể vào Quốc tử giám, nguyên thân mới mười bảy tuổi, cũng không phải thiếu niên thiên tài, thi hội thí rớt cũng là chuyện bình thường, hoàn toàn là nhờ vào việc đi ké mới vào được Hàn lâm viện, không cần tham gia điện thí và tuyển chọn Thứ cát sĩ.