Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 146
Cập nhật lúc: 2024-11-27 19:50:49
Lượt xem: 27
Cho nên cẩm nang của ông ta không sai, chỉ là sai thời hạn thôi.
“?!”
Bạch Dương giáo chủ vội vàng lật sách, lật một hồi, ném quyển sách sang một bên, nhìn bá tánh: “Vậy các ngươi mỗi ngày đến nghe…”
Bá tánh không hiểu tại sao ông ta lại hỏi như vậy, vừa hoang mang vừa đường hoàng đáp: “Ngươi phát trứng gà mà!”
Bạch Dương giáo chủ sốt ruột: “Vậy các ngươi còn giúp ta lôi kéo người…”
Bá tánh càng đường hoàng hơn: “Phát tiền mà!”
“Ta đã gọi cả họ hàng thân thích của ta đến rồi!”
“Ta gọi cả làng ta đến!”
“Hehe, ta không gọi ai cả, ta tự đến, tự lấy tiền!”
Bạch Dương giáo chủ cuối cùng cũng bắt đầu run chân, tần suất run càng lúc càng lớn——ông ta cuối cùng cũng nhận ra, những người này sẽ không ủng hộ ông ta. Ông ta cuối cùng cũng nhận thức được, tìm nhà in khác in sách tạo phản, thay vì tự xây một xưởng in, thật là quá sức vô lý.
Ông ta cũng không biết tại sao mình có thể kiên trì nửa năm mà không bị bắt!
Hứa Yên Miểu suy nghĩ hồi lâu, tại sao có người ngay cả tạo phản cũng có thể làm một cách vô lý như vậy, rồi chợt hiểu ra…
【Còn có người tạo phản lên ngôi, lập một ngôi làng hoang vu thành kinh đô, hứa hẹn mỗi người dân gia nhập quốc gia của hắn sẽ được tặng năm quả trứng gà cơ!】
Vậy Bạch Dương giáo chủ này… chẳng phải cũng na ná như vậy sao?
Không! Chúng tôi thấy rất vô lý!
Một loại cảm giác… “Rốt cuộc ta đang sống ở thế giới gì, trên đời thật sự có nhiều kẻ kỳ quái như vậy sao” bao trùm lấy các quan viên có mặt, khiến bọn họ cảm thấy bất lực——
Cái gì mà hoàng đế trong làng, đều từ đâu chui ra vậy, sao bọn họ chưa từng nghe ai báo cáo?
…
Lại có người hốt hoảng chạy vào, khi nhìn thấy Bạch Dương giáo chủ, hắn thở phào nhẹ nhõm: “Giáo chủ! Bên… bên ngoài…”
Bạch Dương giáo chủ ủ rũ: “Ta biết, lão Hoàng đế đến Trịnh Châu rồi.”
Người kia vẻ mặt không dám tin, rồi lập tức mở miệng khen ngợi: “Giáo chủ vậy mà đã biết rồi? Giáo chủ quả nhiên thần thông quảng đại, pháp lực vô biên, ta còn chưa báo cáo, giáo chủ đã biết bên ngoài bị quan binh bao vây rồi!”
Bạch Dương giáo chủ theo bản năng gật đầu: “Ta biết…”
Không đúng! Ta không biết!
Một ngày tốt lành
“Ngươi nói cái gì?! Bên ngoài đã bị quan binh bao vây rồi?!”
Người đến báo tin nhìn bộ dạng hoảng hốt của giáo chủ, bỗng cảm thấy như mất phương hướng, ngây người nói: “Đúng vậy, nghe bọn họ hô, người dẫn binh chính là Hoàng đế.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-146.html.]
“Cái gì?!”
“Cái gì?!”
Bạch Dương giáo chủ vừa kinh ngạc xong, liền quay đầu nhìn đám người đến nghe kinh lĩnh trứng gà, vô cùng khó hiểu: “Các ngươi làm sao vậy?”
Nghe nói quan binh đến cứu, các ngươi không nên vui mừng sao?
Các quan viên hô lên bỗng im lặng một lúc, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vài vị võ tướng đứng dậy, Đại tướng quân càng xắn tay áo, để lộ bắp tay cuồn cuộn: “Ta là Đại tướng quân triều đình! Bọn ngươi mau chóng đầu hàng, bằng không, đừng trách ta không khách khí!”
Bạch Dương giáo chủ chấn động: “Người của triều đình?!”
Người của triều đình sao lại trà trộn vào đây được?!
Trước đó ông ta đứng trên đài không nhìn kỹ, giờ quan sát kỹ, vẻ mặt suýt sụp đổ: “Ai dẫn bọn họ vào đây! Ngươi nhìn bọn họ từng người thân hình cường tráng, mặt mày hồng hào, giống như không có cơm ăn, muốn tạo phản sao!”
Tên phản tặc dẫn người vào lặng lẽ lùi về phía sau đám đông.
Hắn có chú ý chứ, nhưng có thể lôi kéo người vào lấy tiền là được, quản nhiều như vậy làm gì? Người đứng dưới đài, nhiều người mặt mày hồng hào lắm.
Thời buổi này, ai có cơm ăn áo mặc, lại thật lòng đi theo người ta tạo phản chứ? Chẳng phải cũng chỉ vì vài đồng tiền lẻ.
Đại tướng quân hô lên: “Các ngươi hãy nghĩ cho kỹ, đây chính là cơ hội chuộc tội lập công của các ngươi!”
Những người trong giáo nhìn nhau, người nhanh tay nhanh chóng đè người chậm tay xuống: “Đầu hàng! Chúng ta đầu hàng!” Và bịt miệng người bên dưới, kẻo bọn họ cũng hô lên đầu hàng.
Bạch Dương giáo chủ không còn cơ hội hô đầu hàng nữa, bởi vì Đại tướng quân vừa dứt lời, đã có vài người đè ông ta xuống, định dùng ông ta để quy hàng.
Sự việc đã đến nước này, Bạch Dương giáo chủ không khỏi cười khổ: “Các vị là ai, có thể nói cho ta biết không? Ít nhất cũng cho ta làm một con ma minh bạch.”
“Ta là Lại bộ Thượng thư triều đình.”
Bạch Dương giáo chủ tự an ủi: Cũng may cũng may, quan lớn như vậy cũng không xuất hiện nhiều.
“Ta là Hộ bộ Thượng thư triều đình.”
Vẻ mặt Bạch Dương giáo chủ hơi cứng lại, nhưng ông ta vẫn không cam tâm, cố gắng nhìn sang người thứ ba.
Đối phương mỉm cười: “Ta là Thái Thường tự Khanh triều đình.”
Bạch Dương giáo chủ mừng rỡ: “Chức này chưa từng nghe qua!”
Thái Thường tự Khanh: : )
Hừ.
Vĩnh Xương Hầu: “…Phụt.”
Bạch Dương giáo chủ nhìn sang hắn. Vĩnh Xương Hầu ngạo nghễ: “Ta là Vĩnh Xương Hầu, ngươi đã từng nghe qua chưa?”