Thật ra... nếu như... hình như cũng không phải là không được?
Tuy rằng để Tiểu Bạch Trạch làm con rể mình, tương đương với cả nhà trần truồng chạy rông, nhưng nếu Tiểu Bạch Trạch thật lòng thích con gái mình, thì cho dù có trần truồng chạy rông, về mặt lợi ích há chẳng phải vẫn sẽ cân nhắc cho nhà mình sao!
Con gái lớn của ông phong vận hãy còn.
Con gái thứ hai của ông tháo vát giỏi giang.
Con gái út của ông... người này thôi bỏ đi, bị nuôi quá chiều chuộng, quá không hiểu sự đời, không hợp với Hứa lang trung.
Nếu con gái không được, con trai ông cũng không ngại đâu! Chẳng phải là Long Dương chi hảo (tình cảm đồng giới nam) sao, ông rất thoáng mà!
Họa phúc đi đôi, chỉ cần lợi ích thỏa đáng, chút chuyện tầm phào (bát quái)...
【Ể? Cái này? Lại còn có cả vụ này nữa sao? Lưu Học sĩ hơi thảm rồi nha...】
【Đây cũng coi như là lưu danh sử sách theo một nghĩa khác rồi nhỉ?】
【Rốt cuộc là ai đã tung tin đồn Lưu Học sĩ chiến bại bị bắt làm tù binh, vì bảo toàn tính mạng mà dập đầu một nghìn cái trước thủ lĩnh địch, còn bị ép mặc đồ nữ, chỉ vì thủ lĩnh địch yêu thầm muội muội ông mà không được đáp lại, nên lấy ông làm vật thay thế chứ?】
Trời dần sáng tỏ, sắc trắng bạc của bình minh lờ mờ hiện trên đỉnh núi, ráng hồng ló dạng, nhuộm lên khuôn mặt Lưu Bỉnh Văn một màu đỏ ửng.
Vu khống!
Hoàn toàn là vu khống!
Thằng trời đánh nào lại đồn như vậy! Thời Thiên Thống nguyên niên ấy ta mới mười tuổi, xa hơn nữa, thời có chiến tranh ấy, ta một đứa trẻ chưa đến mười tuổi, lấy đâu ra chuyện chiến bại bị bắt làm tù binh, lại lấy đâu ra muội muội bị yêu thầm!
Thủ lĩnh địch quân lại đi yêu thầm một con bé chưa đến mười tuổi sao?!
Cứng rồi. Nắm đ.ấ.m cứng rồi.
Lưu Bỉnh Văn nghiến răng. Trong lòng ông mắng kẻ tung tin đồn cả vạn lần.
Nhất là khi Hứa Yên Miểu nói: 【À... chuyện này rõ ràng là sự tích của một tiểu binh vô danh thời Chu mạt chiến loạn tứ tung, kết quả là vì mỹ danh phong vận hãy còn của Lưu Học sĩ mà lại gán chuyện này lên đầu ông?】
【Bây giờ dân gian nhắc đến Lưu Mỹ công, đều phải nói một câu: “Biết mà, Lưu Bỉnh Văn giả gái thay em làm thiếp đó mà.”】
【Thảm, thảm quá, thật sự thảm...】
Lưu Học sĩ đã không còn tâm trí để ý xem mình có thảm hay không nữa rồi.
Cả người y gần như tê dại.
Phong... phong cái gì?!
Đôi mắt ông trống rỗng nhìn về phía trước, nửa ngày không chớp lấy một cái.
Vị đại thần bên cạnh ông nhanh chóng liếc nhìn làn da trắng như tuyết và bộ râu đẹp phất phơ của Lưu Học sĩ, lại nhớ tới người này có biệt danh là “Lưu Mỹ công”, nên cũng không lấy gì làm ngạc nhiên tại sao dân gian lại gán cái tin đồn “từng giả gái” lên đầu ông.
Nhưng mà... cái từ “phong vận hãy còn” này...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-428-5.html.]
Các đại thần tức thì cảm thấy ê cả răng.
Hứa Yên Miểu ơi là Hứa Yên Miểu, ngươi từng là Chủ khảo khoa cử, dùng từ “phong vận hãy còn” để hình dung mỹ nam tử, thật sự không thấy có gì không đúng sao?
*
Hứa Yên Miểu không những không thấy có gì không đúng, hắn còn tiện thể nhớ tới cái meme hay chơi trên mạng trước đây.
【Lão Hoàng đế phong vận hãy còn?】
Thiên Thống Đại đế: “...Gì cơ?”
【Tiểu Thái tử ngây thơ đáng yêu?】
Một ngày tốt lành
Thái tử: “...Hả?”
Cả hai người đồng tử đều co rút mạnh.
Lẽ nào dân gian lại đồn về họ như vậy sao?!
Cái này cũng quá đáng sợ rồi...
Mà nụ cười hóng chuyện của quần thần đều đồng loạt cứng đờ, đã bắt đầu thành thục véo đùi mình.
Mấy vị tân khoa cống sĩ thì chân mềm nhũn, trước khi ngã sấp xuống đất đã được tiền bối đưa tay ra đỡ, dìu đứng dậy.
Người con nuôi cũ của Ký Tuế nhìn về phía vị đồng liêu tốt bụng đã đỡ mình, mặt trắng bệch người run rẩy như đóa hoa mềm yếu bị gió mạnh tàn phá: “Hắn——”
“Hắn lúc nào cũng như vậy sao? To gan lớn mật thế ư?”
Xem vừa rồi hắn nói gì kìa! Hoàng đế phong vận hãy còn, Thái tử ngây thơ đáng yêu, đây là lời người ta có thể nói sao! Đây là lời mà ta có thể nghe sao!
Vị đồng liêu – cùng là Tu soạn Hàn Lâm Viện tên Giải Hoài ngẩng đầu nhìn trời, thốt ra một tiếng cảm thán: “Quen là tốt thôi.”
——Đây là kinh nghiệm quý báu đến từ tiền bối.
Vị con nuôi cũ này của Ký Tuế quả thực thấy tối sầm trước mắt.
Hắn nghe ra rồi, nói cách khác, ngay cả Hoàng đế cũng sẽ không tính toán chuyện đối phương nói gì, nếu không đã sớm lôi ra ngoài c.h.é.m rồi, cũng sẽ không khiến các đại thần trở nên “quen”. 6
Bên phía Lưu Học sĩ, có đồng liêu tốt bụng (thích hóng chuyện) rất ôn hòa hỏi ông: “Thế nào, còn rung động muống Tiểu Bạch Trạch làm con rể nữa không?”
Sắc mặt Lưu Bỉnh Văn trắng bệch, ngây người lắc đầu.
Chịu không nổi.
Thật sự chịu không nổi sức công phá này.
Xin lỗi, trước đó là ta đã lỗ mãng rồi.
*
Lão Hoàng đế cảm thấy chính mình mới là cái hộp mù.