Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 453

Cập nhật lúc: 2025-04-13 16:52:16
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lương Duệ ho một tiếng, hạ giọng hỏi: “Có chỗ nào khó xử sao?”

Hứa Yên Miểu cũng nói nhỏ về nỗi khổ của mình.

Lương Duệ: “Lúc sống gọi là phụ, là mẫu, là thê; mất rồi gọi là khảo, là tỉ, là tần.”

【A! Cái này ta học thuộc rồi! Nhất thời không nhớ ra!】

【Lương Chủ sự, ngài đúng là người tốt!】

【Đúng rồi đúng rồi! Ta ngốc quá, cái thành ngữ ‘như mất khảo tỉ’ (như nhà có tang) chẳng phải đã nói rõ mọi thứ rồi sao!】

Hứa Yên Miểu nhìn về phía cựu Thị lang họ Du: “Gia cảnh bần hàn, không có lão sư, trước kia là do tiên khảo tiên tỉ dạy bảo, sau này... là tự học.”

Cựu Thị lang họ Du: “Hứa lang vô sư tự thông, quả là có phong thái của kỳ nhân.”

Một ngày tốt lành

Y lại thở dài nói: “Thời niên thiếu ta cũng theo học ở học đường trong tộc, chỉ tiếc là gặp phải người không tốt, vị phu tử đó lại có sở thích Long Dương, khiến không ít học trò trong học đường không lòng dạ nào học hành, chỉ lo lắng người này ngầm ra tay. Vốn là mấy năm tuổi trẻ khí huyết phương cương, thích hợp nhất để dậy sớm đọc sách, nhưng vì người này sáng sớm đã đến vén chăn của bọn ta, ánh mắt bẩn thỉu, bọn ta đành phải vội vã về nhà ở, mỗi ngày tốn mấy canh giờ đi lại.”

Các quan viên khác đang dỏng tai nghe đều hơi im lặng.

Nếu gặp được thầy tốt, đương nhiên là may mắn cả đời, nhưng nếu gặp phải kẻ không xứng làm thầy, thì quả thực là ác mộng của học trò.

【???】

【Quấy rối học trò?!】

【Thầy giáo này cũng quá đáng thật!】

Vua tôi Đại Hạ: Đúng vậy, đúng vậy!

【Ta nhất định phải vạch mặt hắn!】

Vua tôi Đại Hạ: Đúng! Vạch mặt hắn!

【Ta—】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-453.html.]

【Ể?】

【Sao ta không tìm thấy chuyện này nhỉ? Lẽ nào từ khóa không đúng?】

Hứa Yên Miểu nghĩ ngợi, thử dò hỏi: “Gặp phải ác sư như vậy, các hạ lẽ nào không nghĩ đến việc báo quan sao?”

Cựu Thị lang họ Du lắc đầu: “Không có chứng cứ, làm sao báo quan được.”

Hứa Yên Miểu ngập ngừng, cẩn thận hỏi: “Lẽ nào chỉ có mỗi chuyện vén chăn buổi sáng thôi sao? Lẽ nào... ý ta là, không có hành động nào rõ ràng hơn, hoặc là người bị hại nào sao?”

Mắt cựu Thị lang họ Du sáng lên, lập tức cảm thấy cơ hội đã đến.

Y cười nói: “Chuyện này đã qua rồi.”

Rồi nói tiếp: “Đúng là không có người bị hại, hắn rất... cẩn thận. Bây giờ nghĩ lại, lại thấy có thể xem hắn như một kẻ làm trò mua vui lạc loài.”

Hứa Yên Miểu nhất thời không biết nên tiếp lời thế nào, hình như đau lòng tố cáo vị phu tử kia thì không thích hợp lắm, kịch liệt chỉ trích vị phu tử kia cũng không thích hợp lắm, nhưng chẳng lẽ lại bảo ông ta “Nào, nói xem vị phu tử đó đã mang đến trò vui gì” sao?

【Rốt cuộc là sao lại thành ra cái tình cảnh mới quen đã nói chuyện sâu xa thế này chứ?】

Sinh viên ngơ ngác.

Thế nhưng cựu Thị lang họ Du vẫn còn đang tự mãn vì đã mang đến cho Hứa Yên Miểu một chuyện thú vị—

“Hắn đã cố ý vén chăn học trò, lại còn tỏ vẻ như mình là gái nhà lành, mỗi lần các phu tử và học trò khác mời hắn đi tắm chung, hắn đều đỏ mặt từ chối.”

【A! Tìm thấy rồi!】

Hứa Yên Miểu giây trước còn đang vui mừng, giây sau đã như con chuột hamster bị bóp cổ, hạt dưa cũng rơi mất.

【Khoan đã, người ta đâu có sở thích Long Dương đâu?!】

【Hơn nữa, cũng không có học trò nào khác cảm thấy hắn có sở thích Long Dương cả...】

【Với lại, vị phu tử kia không đi tắm chung với người khác, là vì hắn bị nấm chân mà!!!】

Loading...