Theo lời Đậu Thừa tướng, tráng sĩ kia lật ngược con d.a.o nhọn trong tay, nắm ngược lại, nhắm vào phần dưới n.g.ự.c trước của con cừu dùng sức rạch một đường, mở ra một vết cắt dài nửa thước, sau đó rút d.a.o đặt sang một bên, hai tay nhấc hai chân trước của con cừu lên.
Bắt đầu từ chân trước, đến cổ, đến vai.
Tiếp đó là chân sau, đến mông, đến đuôi.
Tấm da cừu đó giống như cởi áo, "Xoẹt——" một tiếng, cả tấm da bị lột xuống. Quá trình cũng chưa đầy một khắc, có thể nói là thuận buồm xuôi gió, một mạch xong xuôi.
Không ít tân khách có mặt sắc mặt tái nhợt, còn có người đứng dậy chạy ra góc phòng, ôm ống nhổ bắt đầu nôn ọe.
Vị cựu Đệ Ngũ học sĩ bị Đậu Thừa tướng gọi đùa là Đệ Ngũ lừa bướng đột nhiên đứng bật dậy, mắt nhìn chằm chằm vào giữa sân: "Đậu Sơn Bách, ngươi đang phát điên cái gì vậy!"
Đậu Thừa tướng ngửa cổ cười: "Đệ Ngũ lừa bướng, ông không thích cái này sao, ta còn tưởng ông—— hay nói đúng hơn là không ít người có mặt ở đây, nhìn thấy kỹ nghệ này sẽ rất vui mừng chứ."
Nếu như cựu Đệ Ngũ học sĩ có thể nghe được tiếng lòng của Hứa Yên Miểu từ đầu đến giờ, e rằng giờ phút này thấp cao gì cũng phải thuật lại một câu học được từ hắn——
Đồ thần kinh!!!
Đúng lúc này, cửa lớn "Rầm" một tiếng, đóng sầm lại.
Tim của không ít người cũng theo đó mà đập thịch một cái.
Cựu Đệ Ngũ học sĩ chỉ ước gì có thể đứng lên bệ cửa sổ, nhìn xuống Đậu Thừa tướng từ trên cao, muốn soi xét ông từ đầu đến gót chân, xem thử con người này là thật hay giả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-457.html.]
Dù không làm vậy, sắc mặt của ông ta cũng không thể nói là không đặc sắc muôn màu: "Đậu Sơn Bách, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Một ngày tốt lành
Đậu Thừa tướng không thèm nhìn ông ta, hướng về phía Lữ Hoàng Tước, mỉm cười: "Món canh lưỡi gà này, ngon không?"
Lữ Hoàng Tước ôm bụng, mặt trắng bệch. Muốn bày tỏ sự phẫn nộ với Đậu Thừa tướng cũng không còn sức lực nữa—— ông ta chính là người đã trực diện chứng kiến cảnh lột da cừu ban nãy, và nôn thốc nôn tháo ngay tại chỗ.
Thịt m.á.u trong dạ dày như muốn trào ngược lên thực quản, hơi sức đâu mà trả lời Đậu Thừa tướng nữa.
Đậu Thừa tướng tự mình nói tiếp: "Đúng là ngon thật, một bát canh sao có thể chỉ có một cái lưỡi gà được, phải g.i.ế.c đến mười mấy con gà, cả nhà ông lại ăn không hết nhiều như vậy. Lữ Hoàng Tước nhà ông đời nào lại đem thịt chia cho đám tiện dân, đồ nhà ông, cho dù đổ xuống mương lấp đất lên cũng không cho người ngoài."
Đậu Thừa tướng thở dài: "Một ngày một bát canh lưỡi gà, một tháng ông g.i.ế.c bao nhiêu con gà hả, cái mương nước thối ở sân sau nhà ông chắc sắp đống thành ngọn đồi nhỏ rồi nhỉ."
Lữ Hoàng Tước trước đó nôn mửa liên tục, bây giờ lòng bàn tay toàn là mồ hôi, ướt sũng nhớp nháp áp vào quần áo.
Ông ta nhìn chằm chằm Đậu Thừa tướng, trong mắt hiện lên vẻ bất ngờ và không dám tin: "Chỉ vì chuyện này, mà ngươi dùng trò lột da cừu để làm ta buồn nôn?!”
Ông ta cũng muốn hét lên một câu: "Đậu Sơn Bách! Ngươi bị bệnh à!"
Đậu Thừa tướng lại nhìn về phía cựu Đệ Ngũ học sĩ: "Lừa bướng, ông tức giận cái gì, mắt ông kém, lại không nhìn thấy cảnh m.á.u me đó."
Cựu Đệ Ngũ học sĩ tức đến bật cười: "Mắt ta kém chứ đâu phải mũi ta kém, sau khi mắt ta kém đi, mũi lại càng thính hơn, ban nãy thiếu chút nữa là tiễn ta đi luôn rồi!"