Có kẻ lúc này vẫn còn đang nịnh bợ tâng bốc: “Thừa tướng anh minh nhìn xa trông rộng, trí tuệ hơn người, tiểu nhân ngu muội vô tri, tuy không biết mình phạm phải lỗi gì, nhưng cũng nguyện ý biết đường quay đầu. Mong Thừa tướng không chấp kẻ tiểu nhân, khai sáng dẫn lối, để bọn ta sớm ngày hối cải làm lại cuộc đời. Tiểu nhân nhất định sẽ ghi nhớ lời dạy của Thừa tướng, không dám có một chút tâm tư phản nghịch nào nữa.”
Còn có kẻ nóng nảy bộp chộp, cắn ngược lại một phát: “Đậu Thanh! Đừng tưởng ta không biết, lão gian xảo giảo hoạt nhà ngươi! Nhất định là muốn hãm hại trung lương trong triều ngoài nội! Ngươi bẩm báo Bệ hạ! Ta cũng sẽ bẩm báo Bệ hạ, nhất định phải để ngài biết rõ lòng lang dạ sói của ngươi!”
Nóng hầm hập, hỗn loạn ồn ào, tóm lại không một ai chủ động đứng ra thừa nhận lỗi lầm của mình.
Đậu Thừa tướng không nhịn được lắc đầu, thở dài một tiếng: “Ta đã cho các ngươi cơ hội rồi.”
Đệ Ngũ Hoàn Vũ kia sững người, dự cảm chẳng lành đột nhiên nảy sinh: “Ngươi nói gì?”
Đậu Thừa tướng phất tay áo, hướng về một phía hành đại lễ: “Thần——”
“Đậu Thanh! Cung nghênh Thánh giá!”
*
Theo tiếng nói của ông vừa dứt, căn phòng rơi vào sự im lặng đến nghẹt thở.
Một đám quan viên đã trí sĩ sắc mặt cứng đờ, phải mất mấy hơi thở, mới có người từ từ quay đầu lại, cổ cứng đờ như bánh xe đã gỉ sét.
Trong tầm mắt của họ dần dần hiện ra một bóng người, đối phương đứng thẳng tắp, bị ánh đèn hắt vào chỗ tối, khuôn mặt không nhìn rõ biểu cảm, chỉ có sát khí hữu hình trên người, đ.â.m vào họ như kim châm vào da.
“Bệ——”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-461.html.]
Có người cố gắng giữ lại chút thể diện cuối cùng, thế nhưng cảm giác sợ hãi cực độ trong nháy mắt bao trùm toàn thân, hai chân run rẩy, đầu gối “Bụp——” một tiếng đập thẳng xuống đất.
Lão Hoàng đế không thèm nhìn bọn họ, mặt bình tĩnh như nước, đi đến giữa phòng, nhìn lên nhìn xuống con d.a.o lột da cừu ban nãy: “Con d.a.o này không tệ.”
Lưỡi d.a.o sáng loáng, một vũng m.á.u cừu lớn đã khô đặc bám trên đó, chỉ khiến người ta nhìn mà kinh hãi.
Trong đầu có người theo phản xạ nhớ lại cảnh lột da cừu vừa rồi——
Một ngày tốt lành
Trói ba chân, từ chân trước lột đến vai cổ, từ chân sau lột đến m.ô.n.g đuôi, một tấm da cừu hoàn hảo… một tấm da người hoàn hảo…
Đừng nói là quan viên đã trí sĩ, ngay cả kinh quan tự biết mình không phạm tội, cũng đột nhiên mất hết dũng khí nói chuyện.
Thế nhưng, có một giọng nói rất vang vọng: [Sao vậy sao vậy! Sao đột nhiên lại im lặng đáng sợ thế?]
[Đáng ghét, bị Lương Chủ sự ấn đầu, ta chẳng nhìn thấy gì cả! Hệ thống mô tả bằng chữ cũng không kích thích bằng xem tận mắt!]
[Còn đám quan viên đã trí sĩ kia nữa, sao họ cũng không nói gì nữa rồi? Không lẽ thật sự bị nắm thóp gì rồi—— thế sao ban nãy lại cứng rắn thế?]
Lão Hoàng đế liếc nhìn về phía góc phòng, nơi có một kẻ đang bị ép cúi đầu, rõ ràng không hề động đậy, nếu không nghe tiếng lòng thì cũng không biết hắn đang bất an náo động như vậy, vừa tức vừa buồn cười.
Gan cũng chẳng lớn hơn con mèo là bao, mà còn dám xem hiện trường? Xem g.i.ế.c cừu thôi cũng phải quay đầu đi, chút gan đó mà còn muốn xem g.i.ế.c người?
Cái câu trong tiếng lòng của chính ngươi nói thế nào nhỉ? À! Người thì gà mà nghiện còn lớn! (Nguyên văn: 人菜瘾还大 - Nhân thái ẩn hoàn đại: chỉ người trình độ kém nhưng lại rất ham mê.)