Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 465

Cập nhật lúc: 2025-04-19 16:35:34
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

[Tô Tử Quang... Cái tên này cũng khá phong nhã, dễ nghe.]

[Oa! Luôn mang theo người hơn hai mươi cái khăn tay trắng đấy, khi cần thì lấy ra cho người khác mượn, còn được đặt cho biệt hiệu “Cập thời vũ” (mưa đúng lúc).]

Trung quân Đô đốc Thiêm sự đi vệ sinh xong đi ra, tiện thể qua cửa sổ đưa ống nhổ cho Cẩm Y Vệ bên ngoài. Ra ngoài rồi, nhìn Tô Tử Quang mấy lần, kinh ngạc: “Trời đất ơi…”

Lẽ nào lại có điềm tốt như vậy? Người đầu tiên được chọn lại là người tốt sao?

Tiện thể: “Vị Tô... Tô lang quân này, có thể cho mượn cái khăn lau tay không?”

Tô Tử Quang: "..."

Ngập ngừng một cách tinh tế một lát, mới lấy ra khăn tay trắng: “Đương nhiên.”

Trung quân Đô đốc Thiêm sự không chút khách khí giật lấy, lần đầu giật không được. Lại dùng sức lần nữa, mới lấy được từ tay đối phương. Để phòng đối phương hối hận, nhanh chóng nhúng ướt khăn tay trắng bằng nước trà, lau qua lau lại tay mình, rồi cười ngây ngô: “Đa tạ. Lúc nào giặt sạch sẽ trả lại ông.”

Tô Tử Quang tỏ ra vẻ mặt hoàn toàn không để tâm, mỉm cười: “Không cần cố ý trả lại đâu, ra ngoài ai cũng có lúc bất tiện, nó có thể giúp được các hạ đã là một chuyện tốt rồi.”

Xem kìa! Khéo nói thật!

Trung quân Đô đốc Thiêm sự lập tức tươi cười rạng rỡ: “Đâu có…”

[Khoan đã, Tô Tử Quang ngươi——]

[Hít——]

[Xin lỗi, ta rút lại lời vừa nói! Ngươi có thể làm ra chuyện lấy nơi ở của dân thường làm khu xả lũ, ngươi thật đáng chết! Không bằng heo chó!]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-465.html.]

Ánh nến phản chiếu trong con ngươi của thanh niên, ngọn lửa phẫn nộ nhảy múa, trong tròng mắt đen, chứa đựng sự tức giận.

Hứa Yên Miểu hiếm khi tức giận.

Một ngày tốt lành

[Tô Tử Quang! Sao ngươi dám!]

[Cái chân già đau nhức vì lạnh của ngươi quý hơn mạng người phải không?]

[Vốn dĩ nên xả lũ ở vị trí ngươi đang ở—— vị trí địa lý đó của Dương Châu, như vậy có thể kiểm soát tổn thất ở mức thấp nhất, cũng sẽ không xảy ra thương vong, năm nào cũng vậy, nha môn và dân chúng địa phương nhắm mắt cũng có thể làm rất tốt. Tri phủ nói ngon nói ngọt mời ngươi rời đi, hơn nữa để bồi thường, còn tặng ngươi một phủ đệ mới xa hoa hơn, ngươi lại cảm thấy phủ đệ mới ẩm ướt, không tốt cho chân già đau nhức, không chịu đi!]

[Những người khác đều đã sơ tán! Chỉ có ngươi không động! Hại đến nỗi bên Tri phủ vội vã gia cố đê điều, hoàn toàn không kịp! Dẫn đến lũ lụt trực tiếp cuốn trôi nhà dân ở bờ đối diện!]

[Ruộng đồng bị thiệt hại hai vạn năm nghìn mẫu, số hộ gia đình mất nhà cửa lên đến năm trăm bảy mươi ba hộ!]

[Đồ khốn kiếp! Ngươi cái đồ khốn kiếp!!!]

Lương Duệ ngồi bên cạnh Hứa Yên Miểu đồng tử đột nhiên mở lớn, chỉ hận trong tay mình lúc này không có đao, không thể vượt quyền thay Hoàng đế tự tay kết liễu Tô Tử Quang kẻ này.

Súc sinh!

Nói hắn là súc sinh còn là sỉ nhục súc sinh!

Hắn nhớ nơi ở của Tô Tử Quang này sau khi trí sĩ là Dương Châu thuộc Hán Trung phủ, chuyện Dương Châu gặp lụt lội đúng là đã bẩm báo lên trung ương triều đình, nhưng không ai nói cho bọn họ biết, lần thiên tai này, ngoài thiên tai, còn có nhân họa!

Trung quân Đô đốc Thiêm sự cũng bị sự to gan của Tô Tử Quang này dọa cho giật nảy mình, nhanh chóng nhét mạnh chiếc khăn tay ướt sũng trong tay mình vào lại tay đối phương: “Đa tạ, ta đã rửa tay xong rồi, thứ này vẫn là trả lại cho ông đi!”

Tô Tử Quang trừng lớn mắt, mặt đầy xấu hổ—— hắn quả thực không dám tin, có người lại có thể mặt dày như vậy ngay cả trước mặt Bệ hạ, nhét mạnh khăn tay bẩn vào lại tay chủ nhân ban đầu?!

Loading...