Văn Thúc Trực tức giận xen vào: "Còn nói ta? Đừng tưởng ta không biết ngươi còn quá đáng hơn! Dưới sự cai trị của ngươi lại xuất hiện đội quân khởi nghĩa do phụ nữ lãnh đạo!"
—— Ông ta cố ý dùng danh xưng khởi nghĩa quân để làm đối phương khó chịu, tiện thể mách lẻo với Hoàng đế. Nếu dùng cách gọi thông thường, gọi quân đó là "nữ tặc", "nữ phỉ", dùng từ ngữ chủ yếu là "bạo động", "(bạo)(loạn)", thì sức ảnh hưởng không mạnh mẽ bằng khởi nghĩa quân.
Những người khác: (⊙o⊙)
Người này biết mình không sống nổi nên nói bừa sao?!
Đây chính là tạo phản mà, ngươi nói người ta là khởi nghĩa?!
Người vừa lăn ra liếc nhìn Văn Thúc Trực một cái, giọng nói thô lỗ: "Chính vì có những người tung tin đồn bậy bạ như các ngươi, mới có câu chuyện ba người thành hổ." (Tam nhân thành hổ: Lời nói dối lặp đi lặp lại nhiều lần sẽ khiến người ta tin là thật)
Lại quay người dập đầu mạnh một cái với lão Hoàng đế: "Xin Bệ hạ cho phép bẩm báo, chuyện này không phải lỗi của hạ thần. Thần là Từ Cảnh Tinh, Tri huyện đã trí sĩ của huyện Thường Thục, còn người phụ nữ (bạo)(loạn) kia là Lý thị, nhà giàu có ở huyện này, từng cùng Lê Hoa công chúa đại phá Hàng Châu."
—— Vị Lê Hoa công chúa này đương nhiên không phải công chúa tiền triều nào, thực chất là một trong mười tám lộ phản vương cuối thời tiền triều, muội muội của một lộ phản vương, đồng thời cũng là một trong những tướng lĩnh quan trọng của thế lực đó, vì giỏi dùng thương lê hoa, nên người đương thời gọi là "Lê Hoa nương tử", "Lê Hoa công chúa".
"Vì Huyện thừa của huyện này là Lưu Trực tham lam thành tính, cưỡng ép đòi con ngựa quý mà con trai Lý thị tình cờ tìm được, con trai bà không cho, liền bịa đặt tội danh, vu cáo hắn là đồng đảng của bọn cướp sông hồ, thần không sát sao, đã xử tội c.h.ế.t hắn."
"Lý thị trong lòng oán hận, xây một quán rượu ở thôn quê, phàm có thiếu niên nào đến uống rượu, đều cho nợ. Thấy nhà họ nghèo thì tặng gạo tặng tiền, thấy họ có chí lớn thì tặng vàng bạc bảo kiếm, cứ như vậy mấy năm, người chịu ơn bà rất nhiều."
"Trong làng có nhiều thiếu niên du đãng nghĩa khí, nghe được nỗi oan khuất của nhà Lý thị, liền trực tiếp theo bà xông vào huyện nha, c.h.é.m đầu Huyện thừa. Đây chính là đầu đuôi của cái gọi là khởi nghĩa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-475.html.]
Văn Thúc Trực liếc nhìn sắc mặt lão Hoàng đế, trong lòng đánh thót một cái.
Không ổn! Bệ hạ sắp cho rằng lão rùa già này bị oan rồi.
Quả quyết mở lời chế nhạo: "Ồ~ Thần không sát sao~"
Ở góc phòng, Lương Duệ thấp giọng phân tích cho con trai: "Học được chưa, đừng quan tâm ông ta nói gì, mà phải để Bệ hạ lập tức hiểu được điều con muốn nói."
Thần không sát sao? Không sát sao cái gì? Ngươi là một Huyện lệnh, dưới sự cai trị của ngươi xảy ra chuyện lớn như vậy, ngươi lại dùng hai chữ "không sát sao" để bào chữa?!
Cách đối phó tuy chỉ có bốn chữ, nhưng sự mỉa mai trong đó đã truyền đạt thành công đến tất cả mọi người.
Bao gồm cả Hoàng đế.
Thiên Thống Đế nở nụ cười độ lượng: "Không sát sao phải không."
Tri huyện đã trí sĩ của huyện Thường Thục lập tức co rúm lại nhanh hơn thỏ: "Bệ hạ! Thần có tội."
Văn Thúc Trực nở nụ cười của người chiến thắng.
Một ngày tốt lành
Tri huyện đã trí sĩ của huyện Thường Thục: "Nhưng thần chưa từng chiếm đoạt một mẫu công điền nào! Thần tuy trên quan vị làm việc qua loa cho xong chuyện, không muốn tốn công tốn sức làm quan thanh liêm gì đó, nhưng thần ít nhất cũng biết cái gì có thể thò tay vào, cái gì không thể thò tay vào!"