Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vào Tiểu Thuyết Làm Nha Hoàn, Ta Cầm Trong Tay Kịch Bản Sống Vui Vẻ - Chương 67

Cập nhật lúc: 2024-11-03 07:40:00
Lượt xem: 62

Cố Kiến Châu là trạng nguyên năm hai mươi mốt, còn quan vị của lão đại Cố Kiến Phong là Vĩnh Ninh hầu nhờ người tìm cho. Chỉ là ở cổ đại chú trọng chuyện lập trưởng lập đích, chỉ cần Cố Kiến Phong không phạm sai lầm thì tước vị chính là của hắn, chạy cũng chạy không thoát.

Khương Đường hơi hiểu vì sao mà Vĩnh Ninh hầu lại xin lập thế tử vào lúc này. Châu Thần Viễn bị phế, người không yên tâm chính là đại phòng. Thế tử còn có thể bị phế, càng huống hồ rằng phủ Vĩnh Ninh hầu vẫn chưa xin lập thế tử.

Vĩnh Ninh hầu là muốn để cho đại phòng yên lòng.

Đám nha hoàn ở Yến Kỉ Đường chưa từng nghĩ đến tước vị, vốn là nha hoàn của phủ Vĩnh Ninh hầu nên dù có nghĩ thì cũng là ngày sau chia nhà sẽ cùng đi theo Lục Cẩm Dao.

Cố Kiến Châu lại càng chưa từng nghĩ đến, huynh trưởng như cha trưởng tẩu như mẹ, tước vị là của huynh trưởng, không thể xía tay vào.

Người duy nhất từng có ý nghĩ này là Lục Cẩm Dao.

Nàng ấy tưởng rằng Vĩnh Ninh hầu mãi không lập thế tử là bởi không hài lòng với phòng trưởng. Luận tài hoa, Cố Kiến Phong còn chẳng sánh được với Cố Kiến Thủy, chứ càng không luận được với hai đệ đệ cùng mẹ sinh ra, có lẽ là có điều không hài lòng, nhưng trưởng tử… sau cũng vẫn được xem trọng.

Trong lòng Lục Cẩm Dao có hơi thất vọng, nhưng không biểu hiện ra bên ngoài. Nếu như Trịnh thị biết có kẻ bất mãn với chuyện lập thế tử thì sẽ chỉ càng bất mãn hơn với người này.

Nói một nghìn một vạn lý lẽ thì tước vị này vẫn là của Vĩnh Ninh hầu, chuyện kế thừa tước vị, nàng ấy có nghĩ cũng vô dụng.

Nguyên tắc làm người, xử sự của Lục Cẩm Dao là, nếu như không có ai hại nàng ấy thì nàng ấy sẽ không ra tay. Nhưng nếu có kẻ nhúng tay vào Yến Kỉ Đường thì chớ trách nàng ấy.

Thật ra, thành hôn hơn hai năm, lúc mới tân hôn vì để nàng ấy tin tưởng mà Cố Kiến Châu có thể tranh một cái cáo mệnh vì nàng, nhưng ấy là điều không thể.

Nhưng bây giờ, nàng tin.

Lục Cẩm Dao mới hiểu được tâm tư của Cố Kiến Châu.

Đến Điền Nam không hoàn toàn là vì chí lớn và bách tính, mà cũng có một phần nguyên nhân ở nàng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Dù cho không có tước vị thì những ngày sau này cũng sẽ không tệ. Nếu đã như vậy thì còn nghĩ chuyện này làm gì.

Cố Kiến Châu chưa từng nhắc đến mấy chuyện này, là tự Lục Cẩm Dao cảm nhận được.

Kể từ khi Cố Kiến Châu đi đã nửa tháng, đã sớm đến Điền Nam rồi. Lục Cẩm Dao viết cho hắn bức thư nhà, rồi đến chính viện hỏi Trịnh thị có đồ gì kèm theo không, để đưa đi cùng.

Trịnh thị nhớ con mình nên viết một bức thư rồi lại đích thân chuẩn bị đồ ăn y phục.

Mấy thứ này Lục Cẩm Dao đều đã chuẩn bị cả, nhưng đây là tâm ý của Trịnh thị nên nàng ấy cũng không cụt hứng.

Thu dọn xong đồ đạc, Trịnh thị kéo Lục Cẩm Dao ngồi xuống, hỏi nhỏ nàng ấy về chuyện ăn uống dạo gần đây: “Có cần cho con một một ma ma có kinh nghiệm nữa không, bây giờ Yến Kỉ Đường chỉ có tám nha hoàn, chắc phải thêm hai người nữa.”

Lục Cẩm Dao lắc đầu đáp: “Một mình con không dùng hết nhiều nha hoàn như thế.”

Tám nha hoàn đã đủ rồi, bây giờ Khương Đường và Bạch Vi cũng có thể làm chủ công việc, những nha hoàn khác đều không phải kẻ tính tình hấp tấp. Biết Cố Kiến Châu không ở đây nên đâu đâu cũng đề phòng nghiêm ngặt.

Trịnh thị cảm thấy một nha hoàn nhất đẳng và một nha hoàn nhị đẳng đi mất thì chỗ Lục Cẩm Dao chẳng còn người hữu dụng nữa.

Nên bèn điều Nam Hương hoặc Nam Tuyết sang, rồi lại điều một tiểu nha hoàn chạy việc vặt trong phủ đến làm việc vặt vãnh.

Không ngờ là Lục Cẩm Dao không dùng.

“Nam Hương được việc, ở bên cạnh con ta cũng yên tâm hơn đôi chút.”

Lục Cẩm Dao biết Trịnh thị là vì tốt cho nàng ấy nhưng thật sự là không dùng đến, hơn nữa bên cạnh Trịnh thị chỉ có hai đại nha hoàn. Nàng ấy làm dâu thì nào có thể lấy nha hoàn của mẹ chồng được.

“Vậy mẫu thân cho con một ma ma, người lớn tuổi kinh nghiệm nhiều.” Lục Cẩm Dao mỉm cười với Trịnh thị, như thế thì nàng ấy an tâm mà Trịnh cũng yên lòng.

“Vậy được.” Trịnh thị vẫn muốn nói về chuyện của Cố Kiến Châu nhưng Cố Kiến Châu không có ở đây, sợ nói càng nhiều thì Lục Cẩm Dao sẽ càng buồn hơn.

Trịnh thị: “Bình thường có thiếu thứ gì hay muốn ăn thứ gì thì cứ trực tiếp bảo nha hoàn đi tìm quản sự, lúc về con mang ít tổ yến cao da lừa về.”

Hai thứ này có thể bồi bổ thân thể, ăn từ từ rất tốt đối với sức khỏe.

Còn có cả hạch đào, hạt thông, ăn vào thì hài tử sinh ra sẽ thông minh.

Vĩnh Ninh hầu mang về một ít nho, đào tiến cống, mấy thứ ấy chỗ bà nhiều, ăn không hết.

Lục Cẩm Dao gật đầu: “Cảm ơn mẫu thân.”

“Mấy cái này không cần cảm ơn, con cứ chăm sóc bản thân cho tốt, thiếu thứ gì thì cứ nói với đại tẩu con.”

Trịnh thị bảo Nam Hương đến khố phòng lấy tổ yến và cao da lừa, lát nữa thì đưa đến Yến Kỉ Đường.

Trịnh thị cho Dương ma ma theo Lục Cẩm Dao về, sau đó dặn dò Nam Tuyết đi tìm một bà đỡ đáng tin, tạm thời ở lại phủ Vĩnh Ninh hầu, người thì vẫn có thể tới nơi khác đỡ đẻ, chỉ cần ở lại phủ Vĩnh Ninh hầu là được.

Bình Dương hầu phu nhân cũng chuẩn bị rồi nhưng bên đó là của bên đó.

Lục Cẩm Dao là con dâu của phủ Vĩnh Ninh hầu, bà không cấm phủ Bình Dương hầu nhưng bà đỡ, v.ú nuôi thì vẫn nên do bà tìm.

Vốn dĩ không gấp nhưng bên ấy đã chuẩn bị hết rồi nên bà cũng nên tranh thủ chút.

Đối với việc lập Cố Kiến Phong làm thế tử, Trịnh thị cảm thấy không cần phải giải thích.

Loại chuyện ván đã đóng thành thuyền này, giải thích nhiều chỉ khiến dấy lên lòng tham. Mặc dù Trịnh thị cũng cảm thấy Lục Cẩm Dao thích hợp làm đương gia chủ mẫu hơn Hàn thị… nhưng nói đi nói lại thì đều là số mệnh cả.

Ai bảo Cố Kiến Phong là trưởng tử, dù thương ấu tử hơn nhưng đối với trưởng tử thì bà cũng thương.

Có điều đến khi thánh chỉ lập thái tử ban xuống thì nên tổ chức một bữa yến hội. Hàn thị nhất định sẽ mời thân bằng hảo hữu bên phía đại phòng, yến hội của đại phòng tổ chức thì không cần Lục Cẩm Dao chuẩn bị nhiều.

Xét về tình về lý, bữa yến hội này nên để Hàn thị tự làm.

Từ nay đến khi Vĩnh Ninh hầu có tuổi, đến ngày Cố Kiến Phong thừa kế tước vị, ấy chính là lúc hầu phủ phân gia.

Mùng bốn đầu tháng bảy, ý chỉ lập thái tử ban xuống.

Hàn thị định sắp xếp yến hội vào trung tuần tháng bảy, để mười ngày chuẩn bị.

Vừa hay giữa tháng thư viện nghỉ một ngày, Cố Ninh Viễn cũng có thể gấp rút quay về.

Đến khi ấy Lục Cẩm Dao sang ăn bữa cơm, tiện thể đưa quà đến chính viện.

Trịnh thị tưởng rằng có lập thế tử hay không thì đều giống như ban đầu, nhưng thực ra không phải thế. Hạ nhân sẽ nhìn đồ ăn trước nhất, với con mắt trần tục có thể thấy được đủ kiểu quản lý của phủ Vĩnh Ninh hầu đang hướng về đại phòng.

Có thứ đồ gì tốt thì sẽ đưa đến chính viện và đại phòng trước. Lại lấy chuyện quản gia ra nói, khi trước đại phòng, tứ phòng được năm, ba phần, hai phòng khác thì được hai. Bây giờ đại phòng độc chiếm sáu phần, Yến Kỉ Đường chỉ được có hai phần, thậm chí còn chưa đến hai phần.

Sau này phân gia, nha hoàn, sai vặt ở tiền viện vẫn ở lại phủ Vĩnh Ninh hầu, đại phòng chiếm đa số tài sản nên tất nhiên là nghe lời của Hàn thị.

Hôm nay Bội Lan đến tiền viện lấy đá, chỉ mang về một nửa số đá so với ngày xưa, còn đâu là bể hết, chỉ đủ dùng nửa ngày.

Ngày thường đều nhiều hơn so với quy định, vậy mà hôm nay còn ít hơn so với quy định! Quản sự nói nàng ấy tới muộn nên chỉ còn lại từng ấy.

Mà đây chỉ có mình Lục Cẩm Dao là chủ tử, đám nha hoàn đều không dùng đá.

Này vừa mới xin lập thế tử là đã bắt đầu nhằm vào Yến Kỉ Đường.

Sợ rằng sau này bốn bộ xiêm y xuân hạ thu đông, củi lửa ngày đông, xe ngựa xuất phủ đều phải dựa dẫm vào đại phòng.

Sống như thế chẳng bằng sớm sửa phân gia cho rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./vao-tieu-thuyet-lam-nha-hoan-ta-cam-trong-tay-kich-ban-song-vui-ve/chuong-67.html.]

Chuyện duy nhất không thay đổi chính là chuyện mua sắm của tiền viện.

Quản sự phụ trách mua sắm là Hàn Dư Thanh, đều đưa củi lửa và các loại đồ ăn tươi sống đến các viện.

Dù sao sáng sớm nay đưa đến không ít thứ, còn có hai cân tôm cá tươi sống bật tanh tách cực to.

Bội Lan nói chuyện này với Hoài Hề, Hoài Hề đáp: “Chớ lấy chuyện này ra làm phiền đại nương tử, lát nữa ta lại đi hỏi xem sao.”

Bội Lan chỉ là một tiểu nha hoàn, Hoài Hề là đại nha hoàn của Yến Kỉ Đường, có lẽ lời nói có trọng lượng hơn.

Nha hoàn bên dưới thì quyết giấu Lục Cẩm Dao, ai ngờ nửa giờ sau, nha hoàn nhất đẳng của Yến An Đường, Tư Hà xách một cái giỏ đến, bên trên dùng vải đậy lại, nói là muốn đưa đồ.

Nha hoàn nhị đẳng, nha hoàn tam đẳng Hoài Hề có thể tiếp đãi, nhưng người bên cạnh Hàn thị thì phải dẫn đi gặp Lục Cẩm Dao.

Hoài Hề không nghi ngờ gì, sau khi thông báo xong thì dẫn Tư Hà vào.

Sau khi bước vào, Tư Hà đặt cái giỏ xuống đất, hành lễ quy củ với Lục Cẩm Dao rồi mới nói: “Tứ nương tử, sáng sớm hôm nay Bội Lan đi lấy đá, quản sự không có mắt chỉ đưa một nửa so với ngày thường. Hai ngày nay đại nương tử bận đến nỗi chân không chạm đất nên lúc này mới biết.”

Sắc mặt Hoài Hề hơi thay đổi, nhưng kiềm chế không ngẩng đầu lên.

Đây vốn là chuyện mà nàng ấy muốn giấu.

Lục Cẩm Dao hất cằm, ý bảo Tư Hà nói tiếp.

“Đại nương tử đã trừng phạt quản sự, lệnh cho nô tỳ lập tức đưa đá đến.” Tư Hà nói không nhanh cũng chẳng chậm, giải thích rõ ràng đầu đuôi, sau đó ngồi xổm xuống vén vải lên, ở bên trong là từng khối từng khối đá lớn tỏa ra khí lạnh.

Lục Cẩm Dao đặt chén trà xuống: “Ừm, ta biết rồi, thay ta cảm ơn đại nương tử nhà ngươi.”

Tư Hà cười đáp: “Nô tỳ đã nhớ, vậy nô tỳ xin cáo lui trước.”

Nàng ta nhún người rồi lui ra ngoài, nhưng trong bụng lại thầm nghĩ, tứ nương tử quả đúng là giữ được bình tĩnh.

Đợi sau khi Tư Hà đi, Lục Cẩm Dao nhìn một cái giỏ đá không nói năng gì.

Hoài Hề quỳ trên đất: “Là lỗi của nô tỳ, là nô tỳ ngăn Bội Lan không cho nàng nói.”

Lục Cẩm Dao: “Ngươi đứng lên đi, không liên quan đến chuyện của các ngươi.”

Nói là đến đưa đá, chẳng thà nói là lập uy, để nàng ấy biết rằng ai mới là chủ nhân tương lai của cái nhà này.

Một cái giỏ đá thôi mà.

Dạo trước vì xảy ra chuyện của Khương Đường nên bị tứ phòng đè đầu, bây giờ đã nóng lòng bù lại như thế.

Hoài Hề đứng dậy khỏi mặt đất, nhìn đống đá mà không biết phải xử lý ra sao, dùng thì trong lòng thấy ghét nhưng không dùng thì trời lại nóng.

Lục Cẩm Dao nói: “Bày đá ra, bảo Khương Đường đến.”

Lục Cẩm Dao có thể không tranh cái vị trí thế tử này, nhưng gả đến phủ Vĩnh Ninh hầu mà Cố Kiến Châu lại không ở đây, tuyệt đối không thể bị xem thường.

Nàng ấy muốn sống an ổn, huống hồ Yến Kỉ Đường không chỉ có một mình nàng ấy.

Nha hoàn cũng là nha hoàn của nàng ấy, nếu nàng ấy phải chịu ghẻ lạnh, nha hoàn dưới trướng chưa chắc đã phải chịu tội lỗi gì.

Dương ma ma là người của chính viện, nhưng tuyệt đối sẽ không nhiều lời đối với loại chuyện này. Bây giờ Cố Kiến Phong chỉ là thế tử, vẫn chưa phải là Hầu gia.

Toàn bộ phủ Vĩnh Ninh hầu, làm chủ đương gia vẫn là Trịnh thị.

Trịnh thị xưa nay hết mực công bằng với mấy đứa con dâu, không có lỗi lầm gì lớn thì sẽ không nhăn mặt.

Cũng chưa từng thấy có ai được yêu thích quá, con dâu là con dâu, không thể coi thành con gái được.

Nhưng Lục Cẩm Dao có nhớ, Trịnh thị từng cho Khương Đường một bộ trang sức trân châu.

Mấy người con dâu như bọn họ chưa từng có được.

Lục Cẩm Dao không phải là ghen tị, đối với nàng ấy mà nói thì tình cảm đều có qua có lại, mẹ chồng là mẹ chồng, cũng không thể thành mẫu thân của nàng ấy được. Nhưng Khương Đường đối với Trịnh thị lại khác, lòng người đều là thịt mà ra.

Không biết Trịnh thị có từng cho Nam Hương Nam Tuyết hay không, dù sao Lục Cẩm Dao chưa từng cho Lộ Trúc Hoài Hề thứ đồ quý giá như vậy.

Sau khi Khương Đường đi vào, Lục Cẩm Dao không tốn lời mà nói thẳng: “Phu nhân dạo này sức khỏe đã tốt rồi, không bảo ngươi đến chính viện nữa. Nhưng ta lo rằng sau khi Ngũ công tử rời đi, phu nhân lại tích tụ trong lòng. Đầu óc ngươi linh hoạt, liệu có cách gì hay không?”

Lúc Khương Đường ở chính viện có nói rằng đợi đến khi Trịnh thị khỏe rồi thì sẽ đưa bà đi chơi bài, đá cầu.

Nhưng sau khi Trịnh thị khỏe thì nàng quay về Yến Kỉ Đường, mỗi viện đều có quy củ của mỗi viện, không thể cứ chạy sang chính viện được.

Trịnh thị là do tâm bệnh, Lục Cẩm Dao nói chẳng sai, nếu như sau khi Cố Kiến Sơn đi rồi, hẳn là lại khó chịu nữa.

Chỉ có điều, chuyện này sớm không nói muộn không nói mà cứ nói ngay lúc này.

Khương Đường nhớ đến chuyện đá lạnh sáng sớm nay còn cả Tư Hà đến nói chuyện.

Ở đây đã ba tháng, Khương Đường không phải chẳng hay biết gì đối với chuyện ở hậu trạch. Người ở đây chỉ hận không thể một câu vòng vèo mười tám hướng.

Hơn nữa, ở đây coi trọng chuyện một người vinh cả họ hiển một kẻ tổn thì cả nhà thất, không những chỉ nhà lớn mà còn chỉ nhà nhỏ.

Ví dụ như, Lục Cẩm Dao sống tốt thì bọn họ mới sống tốt được.

Nhỡ như Lục Cẩm Dao sống không tốt thì hẳn là thứ Khương Đường có thể cầm mỗi tháng là bạc tháng thôi, biết khi nào mới có thể gom đủ một nghìn lượng.

Về phần tại sao của hồi môn của Lục Cẩm Dao nhiều mà vẫn để ý đến những cái lợi này của hầu phủ thì đó là vì nàng ấy vốn là con dâu của phủ Vĩnh Ninh Hầu.

Là đồ của nàng ấy thì dựa vào đâu mà không được tranh giành, nếu như không tranh thì đành phải nhìn sắc mặt người ta.

Lấy tâm thái của kẻ đứng ngoài để nhìn thì Hàn thị làm việc quá nóng vội.

Cố Kiến Phong mới được lập làm thế tử, là đã lấy tứ phòng khai đao. Dựng uy nghiêm lên, nói với Lục Cẩm Dao rằng, ở trong hầu phủ này thì một viên đá nhỏ cũng đều do nàng ta làm chủ.

Lục Cẩm Dao đã như thế thì bọn họ càng không cần nói.

Khương Đường lên tiếng: “Nô tỳ nghĩ đến một loại bài, tổng cộng có năm mươi hai tấm, dùng mẩu trúc để làm, một tấm mỏng nhẹ, có cách chơi khác nhau. Còn có mạt chược, đá cầu, cũng có thể chơi.”

Lục Cẩm Dao: “Tương mè chơi thế nào, không phải để ăn ư?”

Đá cầu thì nàng ấy từng chơi rồi, có điều là lúc còn nhỏ. Trịnh thị đã hơn bốn mươi tuổi, nào còn đá được cầu.

Khương Đường đáp: “Mạt chược mà nô tỳ nói không phải cái để ăn, hình như là truyền tới từ bên Tô Hàng, nhưng phải dùng đá để làm, mùa hè cầm trong tay, lạnh lạnh mát mát, cực kỳ dễ chịu.”

Làm mấy thứ này phải tìm thợ thủ công, cũng phải tốn không ít bạc.

Khương Đường không nỡ tiêu tiền, bình thường nàng nhiều việc, đến cả thời gian luyện chữ cũng chẳng đủ, nào có rảnh để chơi.

Nghe nói dùng đá làm thì Lục Cẩm Dao chau mày: “Ngọc thạch mã não cũng được chứ, đồ đưa đến chính viện mà dùng đá thì không ổn cho lắm.”

Ngọc thạch mã não.

Khương Đường đáp: “… Thế đương nhiên là được.”

Hóa ra Lục Cẩm Dao không không chỉ có vận may mà còn có năng lực tiền của.

Loading...