Vào Tiểu Thuyết Làm Nha Hoàn, Ta Cầm Trong Tay Kịch Bản Sống Vui Vẻ - Chương 91
Cập nhật lúc: 2024-11-03 09:48:12
Lượt xem: 50
Khương Đường lắc đầu, "Ý của ta là có thể dạy họ làm, chỉ nói mấy câu, có thể được người ta ghi nhớ.”
Tĩnh Mặc gật đầu: “Vậy cũng được, không thể đi ra ngoài còn nấu cơm cho một đám người.”
Khương Đường nhìn xem còn thiếu cái gì, "Ta đi mượn chút gia vị, lát nữa có cớ đưa đồ ăn.”
Khương Đường có mang gia vị theo, đi ra ngoài rồi trở về, mang theo một ít hành và vài tép tỏi.
Thịt làm thịt kho tàu, sườn hầm, sau đó cho khoai tây, cà tím, viền nồi thì dán bánh bột ngô, ăn như vậy cực kỳ ngon.
Khương Đường cảm thấy đến đây ở rất tốt, bởi vì kết cục của "Khương Đường" trong sách nên nàng rất sợ thôn trang.
Đến thôn trang cũng có nghĩa là bị đuổi ra, nhưng thực tế nơi này rất lớn, còn lớn hơn cả phủ Vĩnh Ninh Hầu.
Có một thôn trang thuê người làm ruộng, còn có chỗ ở, rất tốt.
Chỉ không phồn hoa bằng Thịnh Kinh.
"Tĩnh Mặc, đất ở đây bao nhiêu tiền một mẫu thế?" Khương Đường cảm thấy nàng mua một thôn trang nho nhỏ cũng được.
Tĩnh Mặc nói: “Hơn hai mươi lượng, nếu là ruộng tốt thì giá sẽ cao hơn.”
Khương Đường thầm nghĩ, số tiền của nàng chỉ đủ mua hơn hai mươi mẫu đất, hơn nữa nếu trước kia mua nhà ở thì ai cũng muốn mua ở Thịnh Kinh, càng gần hoàng thành thì giá càng cao, bởi vì dưới chân thiên tử, cái gì cũng có.
Thôn trang quá chênh lệch, muốn mua ruộng đất thì chờ sau này có tiền rồi nói.
Lục Cẩm Dao đã dạy cho nàng một đạo lý, ăn một hơi không thể trở thành một tên mập được. Lấy Cẩm Đường Cư làm ví dụ, đó là từng bước chậm rãi đi tới, không thể mở hai cửa hàng ngay từ đầu.
Chờ thịt hầm xong, Khương Đường bưng cho nhà Lưu quản sự một chén lớn.
Người mở cửa là nàng dâu của Lưu quản sự, cứ nói không cần, Khương Đường nhất quyết nhét cho người ta, "Chúng ta đến nơi này cũng thêm phiền toái, ngươi đừng khách khí, cần chúng ta làm cái gì thì cứ nói thẳng.”
Nương tử Lưu gia lúc này mới bưng thức ăn vào phòng, "Khương cô nương đợi lát nữa hẵng đi!”
Nương tử Lưu gia vào nhà bưng một đĩa đầu heo kho ra, "Ngươi cầm cái này về, nhà ta kho đó, hương vị không ngon bằng ngươi. Thiếu gì hãy nói với ta, muốn ăn cá và cua cũng có, ta sẽ sai nhà ta đi vớt.”
Khương Đường không khách sáo, hỏi, "Có ruột già heo không?”
Cái này thì có, mọi người đã cùng nhau ăn đồ thừa từ việc mổ heo giữa trưa, Lưu quản sự có tiếng nói, nàng ấy giữ cái này lại.
Rửa sạch mấy lần, chưa động đến, Khương Đường muốn thì cho nàng.
Khương Đường dùng một chén thịt kho tàu đổi lấy ruột già heo, Tĩnh Mặc chưa từng ăn cái này.
Khương Đường nói, "Buổi tối, ngươi xem nơi này còn có hành tây, làm lòng nướng, nhất định ngon hơn đồ ăn trưa.”
Trù nghệ của Tĩnh Mặc không tốt, chỉ có thể phụ Khương Đường, đương nhiên Khương Đường làm cái gì nàng ấy ăn cái nấy.
Buổi chiều, hai người ra đồng giám sát, sau đó đến sân phơi ngũ cốc dạo một vòng.
Chạng vạng tối, Khương Đường dùng tro rửa sạch ruột già, sau đó dùng bột mì chà rửa một lần, Tĩnh Mặc hít sâu một hơi, nín thở rửa lòng cùng Khương Đường.
"Cái này có ngon thật không?" Mặc dù là nha hoàn, nhưng Tĩnh Mặc chưa từng ăn ruột già ở Yến Kỷ Đường.
Không ai tặng cái này.
Khương Đường: "Ăn ngon nhưng khó làm sạch, còn có ruột vịt, huyết, những thứ này chỉ cần làm sạch thì đều ngon."
Tĩnh Mặc chăm chỉ rửa sạch, rửa sạch xong, một nửa xào tỏi, một nửa xuyên với hành tây, rắc hương liệu lên, dùng lửa than chậm rãi nướng.
Sau khi nướng chín, Khương Đường đưa cho Tĩnh Mặc một xiên: "Nếm thử xem.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hành có thể khử tanh, sau khi nướng sẽ không còn cay mà ngược lại có vị ngọt thanh.
Ruột già được hớt hết mỡ, sau đó nướng đi nướng lại liên tục trên lửa than hồng, ăn vào chỉ cảm thấy vừa xốp giòn lại vừa thơm.
Khương Đường: "Ngươi xem đi, mặc dù nơi này thiếu thốn, nhưng cũng không ít đồ ăn ngon. Hẳn là có cá khô, xúc xích, chân giò hun khói, ta tìm một chút, mang về cho đại nương tử.”
Lúc này Tĩnh Mặc thật sự tin, "Được, ta đi theo ngươi.”
Hai người ăn ở đây, thời tiết mát mẻ, ngồi sưởi như vầy rất ấm áp. Khương Đường vùi hai củ khoai lang vào bếp than, mùi hương ngọt ngào tỏa ra ngay lập tức.
Khi ruột heo xào tỏi sắp chín, nương tử Lưu gia ở ngoài cửa hô, "Khương cô nương! Bên ngoài có người tìm ngươi, nói là tên Xuân Đài, hỏi đại nương tử có ở đây không.”
Nương tử Lưu gia nói không có, sau đó Xuân Đài nói tìm Khương Đường cũng được.
Tĩnh Mặc không nói gì, dùng ánh mắt hỏi Khương Đường.
Khương Đường nói: "Ta đi ra xem một chút, đại nương tử không ở đây, kia là gã sai vặt bên người Ngũ công tử trong phủ, sợ có chuyện gì quan trọng."
Nương tử Lưu gia cũng không biết hầu phủ có bao nhiêu công tử, sững sờ gật đầu, "Có chuyện gì cứ nói với ta.”
Món ăn này làm thật thơm, từ ngoài phòng có thể ngửi thấy, dáng dấp Khương Đường cũng xinh đẹp, nương tử Lưu gia cho rằng Khương Đường không dính khói lửa nhân gian, kết quả nấu ăn ngon, nói chuyện cũng thấu tình đạt lý.
Khương Đường đi tới cổng thôn trang, Xuân Đài xách hai cái giỏ lớn chờ đó, thấy Khương Đường thì lắc đầu, nhảy lên vài cái, "Khương cô nương, bên này bên này!”
Khương Đường nói, "Tứ nương tử không có ở đây, đã trở về phủ Bình Dương Hầu rồi. Nếu có việc thì đưa thư cho phủ Bình Dương Hầu.”
Xuân Đài tiếc nuối: "Không có chuyện gì quan trọng, đây là cua và tôm trong thôn trang, nếu đã mang đến, ta sẽ không mang về, các ngươi ăn đi.”
“Đúng rồi, Khương cô nương, ta còn có một việc muốn nhờ. Ta vừa ngửi thấy mùi thơm ở cổng sân, Ngũ công tử tới đây hai ngày trước, đồ ăn ở nơi này không tốt lắm, không có lợi cho việc dưỡng thương của công tử... Khụ... Chỉ muốn hỏi Khương cô nương, có thể chịu được mệt mỏi hỗ trợ hay không, khẳng định không để ngươi giúp không công.”
Khương Đường vốn không muốn đồng ý, nhưng nàng nghĩ đến vết thương trên người Cố Kiến Sơn.
Sau ngày đó chỉ mới qua hơn mười ngày mà thôi.
Cố Kiến Sơn đến thôn trang, hẳn là không phải vì thu hoạch mùa thu mà là dưỡng bệnh.
Khương Đường nói: "Có thể, ba bữa sáng trưa tối, đến giờ Tĩnh Mặc sẽ đưa qua, ngươi không cần tới lấy.”
Tuy rằng người ở thôn trang thưa thớt, nhưng xung quanh cũng có người, hơn nữa, ở đây không chỉ có thôn trang của Cố Kiến Sơn và Lục Cẩm Dao.
Xuân Đài hiểu rõ ý của Khương Đường, công tử làm việc cẩn thận, sẽ không để cho người ta đồn đãi lung tung.
Hắn nói, "Ta đều tặng mấy thứ này cho các thôn trang. Khương cô nương có thể yên tâm.”
Khương Đường không có chuyện gì khác, so với ở Hầu phủ, thôn trang khẳng định là thoải mái hơn.
Hơn nữa đều là của phủ Vĩnh Ninh Hầu, có thấy nói một câu cũng không sao.
Nàng nhìn con cua, ngoài những con cua vẫy càng lớn bên trong thì còn có một cái hộp nhỏ quen thuộc.
Khương Đường im lặng nhét cái hộp nhỏ vào trong tay áo.
Nàng mang theo cua tôm trở về, sau đó bưng một đĩa ruột già xào tỏi tới cho Xuân Đài, còn có hai xiên lòng nướng, "Hôm nay không có gì khác, ăn tạm đi. Nếu Ngũ công tử muốn lấy cơm từ chỗ này, ngoại trừ tiền công, phải mang nguyên liệu nấu ăn tới.”
Xuân Đài cười nói: "Cái này thì dễ, cực khổ cho cô nương rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./vao-tieu-thuyet-lam-nha-hoan-ta-cam-trong-tay-kich-ban-song-vui-ve/chuong-91.html.]
Khi trở lại trong phòng, Tĩnh Mặc cầm đũa kéo càng cua, "Buổi chiều nhi tử của nương tử Lưu gia cũng đi bắt cua, cua không nhỏ nhưng không to bằng những con này. ”
Tổng cộng có mười con, sáu con cái và bốn con đực, một rổ tôm sống, trông cực kỳ tươi ngon.
Khương Đường và Tĩnh Mặc hấp sáu con, nấu một nồi tôm rang, còn lại đưa cho nương tử Lưu gia làm nhân tình.
Nương tử Lưu gia cảm thán, Hầu phủ thật có tình người.
Một đĩa ruột già xào, mỗi người một xiên lòng nướng hành tây, lại thêm cua và tôm, Khương Đường và Tĩnh Mặc ăn một canh giờ.
Tuy bóc cua mất thời gian và tốn sức, nhưng ăn rất ngon, cua hấp ra vô cùng ngon, gạch vàng đầy đặn, thịt cua tươi, bẻ chân cua mang ra một miếng thịt lớn.
Khương Đường thở dài thoải mái, "Nếu như đại nương tử có thể ăn thì tốt, có thể làm bánh bao thang nhân gạch cua, khẳng định ngon."
Lục Cẩm Dao mang thai, mà cua tính hàn, hiện tại ăn không được.
Tĩnh Mặc nói, "Chúng ta cũng đừng ăn quá nhiều, đỡ thèm là được.”
Thứ gì ăn nhiều cũng không tốt cho sức khỏe.
Khương Đường đồng ý, "Ngày mai sẽ không ăn, thừa dịp tươi mới thôi. Đúng rồi, Ngũ công tử ở thôn trang bên cạnh, bên kia làm đồ ăn hương vị không ngon, Xuân Đài nhờ ta làm, cho tiền công. Dù sao cũng làm thêm chút chuyện, hai chúng ta ăn xong còn có thể kiếm một chút. ”
Tĩnh Mặc gật đầu, ăn người miệng ngắn, huống chi đó là Ngũ công tử, tuy bọn họ là người của Yến Kỷ Đường nhưng nếu không muốn, bẩm báo đến phu nhân thì bọn họ không có trái tốt để ăn.
Nhắc tới Ngũ công tử, Tĩnh Mặc không khỏi nghĩ đến thôn trang lần trước, Khương Đường bị Định Bắc Hầu làm khó, Ngũ công tử ra mặt nói chuyện.
Đôi khi Tường Vi ở chính viện đến nói chuyện với họ, trong lúc nói chuyện luôn lơ đãng chuyển hướng đến Khương Đường.
Tĩnh Mặc để ý, thấy nàng ấy không làm gì thì cũng không nói gì.
Tường Vi dường như rất thân thiết với Xuân Đài.
Tĩnh Mặc không biết có phải mình đã suy nghĩ nhiều hay không, nàng ấy luôn cảm thấy Ngũ công tử đối với Khương Đường hoàn toàn khác biệt so với nha hoàn khác.
Lần này lại cố ý tới hỏi.
Nói là tìm đại nương tử, nhưng đại nương tử rõ ràng không tới.
Không thể gặp Khương Đường xong lại không gặp Lục Cẩm Dao.
Tất nhiên, Khương Đường quả thật khác với nha hoàn bình thường.
Tĩnh Mặc sợ nàng bị lừa.
Cũng may nàng ấy cũng ở thôn trang, có thể lưu ý nhiều hơn.
Để ý nhiều luôn không sai.
Nông hộ của thôn trang làm đến khi trời tối mới kết thúc công việc, sáng mai trời vừa sáng phải dậy tiếp tục làm.
Nương tử Lưu gia để lại cho Lưu quản sự một chén thịt lớn, sau khi Khương Đường đưa tới, chỉ chia cho mấy hài tử cùng mẹ chồng mấy miếng, còn lại đều giữ lại cho nam nhân nhà mình.
"Chàng nếm thử đi, Khương cô nương đưa tới, hương vị rất ngon. Hơn nữa đều là thịt ngon, cô nương này làm việc nghiêm chỉnh vô cùng.”
Nương tử Lưu gia còn mua cho Lưu quản sự hai lượng rượu trắng, uống rượu ăn thịt, một ngày vất vả trong nháy mắt biến mất không thấy đâu.
Lưu quản sự nếm thử thấy ngon, tuy rằng nóng nhưng đó cũng là tư vị.
"Nói cho cùng cũng là ân tình của đại nương tử, Khương cô nương đang nhắc nhở đó." Lưu quản sự uống ly rượu, nói, "Vụ thu hoạch năm nay thu hoạch cẩn thận một chút, đại nương tử chia cho cũng không ít, tuy rằng đại nương tử không quan tâm đến mấy trăm cân lương thực kia, nhưng phải dựa theo quy tắc mà làm, đừng để hai cô nương khó xử.”
Làm việc trong thôn trang vất vả nhưng an tâm.
Lục Cẩm Dao chia phần nhiều, tuy bọn họ không có đất nhưng có thể nuôi gà vịt heo tùy ý.
Lục Cẩm Dao cũng không trông cậy vào việc bán gia súc lấy tiền, chỉ cần cách một đoạn thời gian g.i.ế.c heo đưa thịt đến là được.
Không nhất thiết phải đưa hết, một con lợn thì đưa một nửa, còn lại chia cho mỗi nhà một ít.
Hơn nữa, trứng gà, trứng vịt cũng không thiếu.
Không thể dựa vào lòng nhân từ và chính nghĩa của chủ tử mà làm xằng làm bậy, không phải là đất của mình, nếu như Lục Cẩm Dao thấy bọn họ trồng trọt không tốt thì có thể đuổi bọn họ đi.
“Có thứ gì tốt thì đưa cho hai vị cô nương, ta thấy người xinh đẹp kia có tiếng nói hơn, dỗ dành hai nàng còn tốt hơn tặng nhiều đồ.”
Nương tử Lưu gia: "Chúng ta có thứ gì tốt? Người hầu phủ có thể thiếu cái gì?”
"Thịt khô, lạp xưởng, chân giò hun khói làm hồi năm ngoái đó." Lưu quản sự nói, "Đừng tiếc. ”
Nương tử Lưu gia ai một tiếng, "Đúng rồi, thôn trang bên cạnh là của công tử gia trong phủ, còn đưa đồ ăn cho Khương cô nương, dáng vẻ xinh đẹp đến thôn trang cũng có người đưa đồ ăn.”
Lưu quản sự nói: "Suy nghĩ lung tung cái gì vậy, ngươi ở bên ngoài đừng nói năng lung tung, ngươi quản đưa cho ai, ngươi không ăn cua à?”
“Ta chỉ nói thế thôi... Ta dám nói lung tung loại chuyện này sao, ăn của chàng đi.”
Sau khi màn đêm buông xuống, trên bầu trời có trăng khuyết, thôn trang ồn ào hơn phủ Vĩnh Ninh hầu nhiều, bên ngoài có tiếng côn trùng và ếch kêu.
Phủ Vĩnh Ninh Hầu có nhiều ve sầu nhưng sợ làm phiền đến chủ tử nên bị bắt sạch.
Khương Đường ngủ không được, nhìn Tĩnh Mặc ở bên cạnh đã ngủ say, nàng đứng dậy đi ra cửa phòng ngồi một lát.
Nàng không ngờ Cố Kiến Sơn cũng ở đây. Ngay tiết Khất Xảo, có thể nói Cố Kiến Sơn đi theo nàng, nhưng lần này chỉ là trùng hợp.
Nàng tới đây là vì chuyện thôn trang, không phải vì Cố Kiến Sơn.
Lúc ngươi lên như diều gặp gió, nam nhân mới có thể dệt hoa trên gấm. Tuy Cố Kiến Sơn cũng từng đưa than, nhưng ở thôn trang, tuyệt đối không thể tự mình hẹn gặp nói chuyện.
May mắn Cố Kiến Sơn cũng không, tờ giấy trong hộp chỉ hỏi ngày mai muốn ăn gì.
Khương Đường hài lòng thêm một phần trong lòng.
Mặc dù không nói ra thành lời nhưng có người ghi nhớ ngươi muốn ăn gì cũng rất tốt.
Khương Đường ngủ muộn, ngày hôm sau dậy muộn hơn bình thường nửa canh giờ.
Sau khi chuẩn bị cơm xong, nhờ Tĩnh Mặc đưa đến bên kia, Tĩnh Mặc mang cá và thịt từ thôn trang của Cố Kiến Sơn về, giữ lại buổi trưa nấu cơm.
Khương Đường cất đồ đạc xong, ở trong phòng nhàn rỗi nên nói, "Ta ra ruộng đi dạo, có việc gọi ta. ”
Bên này có ruộng nước, Khương Đường muốn xem có đồ ăn tươi ngon hay không.
Trên ruộng hẳn là có ốc đồng, ốc đồng xào lăn, bún ốc, cái nào cũng ngon.
Mấy vật nhỏ trong ruộng thực ra là ngon nhất, chỉ có điều cảm thấy không ra gì nên chưa từng đưa đến Hầu phủ.
Theo bờ ruộng đi ra ngoài, Khương Đường nhìn bọn nhỏ nông hộ cũng không nhàn rỗi.
Đi theo nhặt bông lúa, khuân vác đồ đạc, càng là hài tử nhà nghèo thì càng sớm lo liệu việc nhà.