Vết Nứt Con Tim - Chương 101
Cập nhật lúc: 2025-03-13 15:55:16
Lượt xem: 2
Cơn mưa dần ít hạt, có lẽ đây là đặc ân cuối cùng mà ông trời dành cho chàng trai này.
Bước chân xiêu vẹo lê từng bước nặng nề về phía trước, cơ thể không còn sức lực phải dựa dẫm tất cả vào Sơn Chi. Khó khăn lắm mới có thể đi đến lều lớn, chứng kiến Richer nằm trên cán, tay cầm bó hoa tươi, quần áo đã được thay ra, sạch sẽ gọn gàng. Lúc này Cố Y Y không kiềm được mà bật khóc, kích động lao nhanh tới, Sơn Chi phải cố gắng đuổi theo mới bắt kịp tốc độ bất chợt này.
*Rụp* một tiếng, Cố Y Y trực tiếp khụy gối bên cạnh Richer, cô không ngừng gào khóc âm thanh nghẹn ngào đứt quãng, tiếng khóc xé nát ruột gan bao người chứng kiến hình ảnh tại giờ khắc này. Đôi tay run rẩy chần chừ đặt lên bàn tay đầy vết d.a.o của Richer, cô không dám nắm chặt chỉ nâng niu trong lòng bàn tay mình mà ấm ủ. Một tay chạm lên khuôn mặt đang ngủ say, nức nở thốt lên:
"Anh hứa là sẽ quay về với em, anh là quân nhân, là người có trách nhiệm, tại sao nói mà lại không giữ lời với em chứ."
"Richer... Em phải làm gì với anh đây..."
"Tại sao lại bỏ em..." Cố Y Y ngửa đầu gào khóc như một đứa trẻ.
Cánh mũi từng binh sĩ phồng ra rồi lại xẹp, đôi mắt cay xoè, có người đã không nhịn được mà lau đi nước mắt.
Ngón tay không ngừng di chuyển từng đường nét khuôn mặt đàn ông mạnh mẽ, con ngươi ảm đạm lưu luyến ngắm nhìn toàn bộ thế giới của mình là điều duy nhất Cố Y Y làm được trong giờ khắc này.
Trước khi mất, bản thân Richer mang áy náy với Cố Y Y, anh không nợ nước cũng chẳng nợ dân, chỉ mang sự tội lỗi áy náy với một người con gái còn chờ anh về nói chuyện tương lai. Đó là cảm giác đau đớn như thế nào đối với Richer, cảm giác chịu từng nhát d.a.o rạch lên da cắt lấy thịt, nhưng tâm trí từ đầu đến cuối chỉ nhớ về khuôn mặt ấy, dáng vẻ ấy, nụ cười ấy. Cuộc đời Richer đã hết mình với đất nước, anh ra đi khi vừa hoàn thành nhiệm vụ, nhưng lại phải nợ Cố Y Y cả một tương lai và một ước hẹn, ước hẹn muộn màng chưa kịp thực hiện.
Màng mưa lấc khấc không dừng lại mà kéo dài, cơn gió lạnh thổi qua làm ai cũng rùng mình nổi da gà. Xe dã chiến mang t.h.i t.h.ể Richer đến vùng đất binh sĩ yên nghỉ, và nơi đó có một Alan nhiệt huyết, dũng cảm. Đoàn người cũng chỉ có vài binh sĩ, những đội khác phải làm nhiệm vụ nên không thể đi cùng.
Cố Y Y cúi người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán chàng trai say giấc nồng. Cô nhìn anh mỉm cười hạnh phúc từ tận đáy lòng, cất giọng khàn khàn: "Richer, anh phải nhớ là kiếp này anh đã nợ em, kiếp sau phải đến trả nợ cho em đó, nếu không... em sẽ đến tìm anh."
"... Tìm anh để tính xổ."
Khi đặt t.h.i t.h.ể Richer xuống lòng đất vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, Cố Y Y không đành lòng chứng kiến, cắn môi chôn mặt vào hõm vai Sơn Chi khóc thút thít.
"Y Y, Richer từng nói với mình, chỉ mong cậu sống vui vẻ hạnh phúc, đó là mong ước duy nhất của anh ấy."
Người ôm Sơn Chi càng ngày càng khóc lớn, tình cảm này có lẽ không bao giờ có thể xoá nhoà, là một loại tình cảm khắc sâu vào kí ức, đọng lại ở trong tim.
Ở nơi chiến trường bạo loạn, chúng ta vô tình gặp được nhau. Thế nhưng, duyên không đi thì nợ cũng tự khắc đến.
Tống Miên khắc lên miếng gỗ một cái tên.
[_ Richer Rathbun_]
Hoàn thành xong tất cả, một hàng ngang màu áo quân đội nghiêm trang giơ tay chào cờ, đồng loạt một hành động vừa tiếc thương vừa trang nghiêm tiễn biệt.
Tạm biệt, người chiến sĩ cách mạng.
_____________________
Ngày qua ngày, từng đợt xông pha chiến đấu dần trở nên thuận lợi. Phá thành lao thẳng vào trọng tâm, nhưng muốn lật đổ xà quyệt cũng là một vấn đề nan giải. Bọn chúng như một tổ kiến không giới hạn sinh mạng, như những con người không sợ chết, hay nói đúng hơn bọn chúng là những âm hồn không tiêu tán, cứ một lượt chết, lại có một loạt người xông ra, điên cuồng chống trả.
Điều này cho thấy, thành trì của bọn chúng chứa bao nhiêu kẻ đáng sợ.
Tống Miên chống gối thở phì phò, m.á.u ở bắp tay tuôn xuống không kiểm soát nổi. Ở trên chiến hào vẫn còn ầm ầm những trận b.o.m đạn, mặt đất rung chuyển cát đá rơi rớt tạo ra những thứ âm thanh hỗn độn đáng sợ như tận thế. Sơn Chi vừa ôm đầu vừa lòm còm bò sát vào, nhanh chóng chạy đến chỗ Tống Miên đang thay hộp đạn.
"Anh Miên." Chỉ kịp kêu một tiếng liền mở hộp cứu thương, lấy vội những cuộn băng trắng. Nhìn m.á.u trên bắp tay không ngừng tuôn, ánh mắt cô hốt hoảng. Mặc dù đã chứng kiến biết bao nhiêu lần cảnh tượng đầu rơi m.á.u chảy cũng như c.h.ế.t chốc nơi chiến trường này vô số lần, nhưng cô lại không thể thích ứng kịp những cảnh tang thương này, hơn hết cô không mong bất cứ ai sẽ bị thương. Nhìn khắp người Tống Miên đều lưu lại vết thương, tim của Sơn Chi cũng không ngăn được sự đau đớn ỉ ôi giằng xé.
"Anh không sao." Tống Miên thay băng đạn vào những khẩu s.ú.n.g còn lại, m.á.u nhiều như vậy, vết thương sâu như thế mà ngay cả một cái cau mày cũng chẳng có, bên ngoài chỉ là một sự bỏ mặc không để tâm, giống như chính bản thân anh không cảm nhận được hiện diện của những vết thương này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vet-nut-con-tim/chuong-101.html.]
*Ầm ầm ầm*
Bom rơi như cơn mưa trút xuống, căn cứ của bọn chúng cách chiến trường hơn cây số, vẫn nổ lực chống trả điên cuồng như vậy.
Bên quân đội không có lợi thế về chỗ ẩn nấp, chỉ có thể di chuyển thông qua những chiến hào dài và sâu, những đóng cát gạch đổ nát từ nhà dân đắp thành ngọn núi nhỏ, những bờ tường không nguyên vẹn nằm đổ bộ khắp nơi tạo thành cảnh tượng hoang tàn đậm mùi c.h.ế.t chốc.
Đất cát bay tứ tung mang theo gạch nát phun trào dâng lên như sóng thần tiến đánh, một cảnh tượng oanh tạc thật ác liệt. Tống Miên ôm lấy Sơn Chi bao bọc trong lòng mình, dùng tấm lưng che chắn đi những khối đất khô cứng nặng nề và lưỡi sắc nhọn của gạch vụn.
Người con gái trong lòng rụt rịt ló mặt ra, trong mắt không ẩn chứa sợ hãi mà là sốt ruột, anh kéo ống vải che mặt xuống, khó chịu lau đi những hạt cát bám víu ngứa ngáy, cô rướn người hai tay ôm lấy gương mặt gầy gò hẳn đi của anh, đau lòng không chịu được.
Từ sau khi chôn cất Richer cũng đã nửa tháng trôi qua, trong nửa tháng đó quân sĩ hầu như ăn không ngon ngủ không yên, hằng ngày đều phải làm bất kể ngày đêm. Số lần ngủ cũng đếm trên đầu ngón tay, bữa cơm qua loa cũng biểu hiện bằng một chữ số thiếu hụt. Nhiệm vụ nối tiếp nhiệm vụ, vất vả lại chồng lên những gian nan nối tiếp ngày dài, dần đà quân sĩ cũng không còn mong cầu cơm ăn áo mặc chỗ ngủ ấm êm mà chỉ mong có thể mang nước A trả về cuộc sống tự do hạnh phúc.
"Em mau trở về chỗ Thẩm Phiên đi, ở đây không an toàn."
"Vâng, anh phải cẩn thận đó."
Anh nâng tay xoa nhẹ lên gò má cô rồi tức tốc chạy ngược ra phía sau, vác s.ú.n.g trường bò lên khỏi chiến hào.
Sơn Chi cắn môi, đành phải quay đầu trở về nơi Thẩm Phiên đang sơ cứu người.
"Sao rồi?" Thẩm Phiên hỏi.
"Người bị thương vẫn đang được đưa vào." Lưu Trình kề vai mang một binh sĩ vào.
"Sơn Chi, cô ấy đâu?"
"Tới đây." Cô đỡ binh sĩ được Lưu Trình mang vào, bắt đầu tiến hành băng bó.
Thẩm Phiên thực hành động tác nhanh nhẹn, không có thời gian nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Tốt hơn hết là cô ngồi yên ở đây, đừng đi loạn nếu không sẽ c.h.ế.t đấy. Tôi đã hứa với Tống Miên sẽ bảo vệ cô."
"Cô yên tâm, tôi không đi loạn đâu, ban nãy là do tôi thấy người bên ngoài bị thương nhiều quá nên mới ra đó thôi."
Bên ngoài vẫn còn nhiều binh sĩ dựa vào tường chống chọi cơn đau, m.á.u của bọn họ nhuộm lên từng mảng đất này. Băng bó cho những binh sĩ đó xong, cô vô tình nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của Tống Miên xuất hiện, lại còn thấy anh bị thương nên không suy nghĩ gì nhiều, lòm còm đi nhanh tới.
"Không được rồi, bọn chúng chuyển hướng b.o.m về phía này, phải mau chạy khỏi đây!"
Một đồng chí từ chiến hào bên cạnh phóng sang, hốt hoảng hét lớn.
Nghe vậy mọi người đều tự động lảo đảo đứng dậy, bụm lại vết thương đang tuôn m.á.u từ từ di chuyển đến nơi khác. Một binh sĩ bị thương ở cả hai chân không thể đứng dậy được, sau mỗi lần nhấc người đầy đau đớn cuối cùng là cơ thể ỉu xìu bất lực. Sơn Chi đang kề một đồng chí trên mặt đầu m.á.u tanh, thấy cô cắn môi nhìn đồng chí kia, liềm rụt tay mình lại, cười cười nói: "Tôi thấy đồng chí đó cần người giúp đỡ hơn tôi."
"Tôi hơn cậu ta một chân, cho nên có thể tự đi được." Không để Sơn Chi trả lời, nhấc chân phải còn nguyên vẹn bám vào thành hào mà đi theo đoàn người phía trước. Cô nhìn bắp chân trái treo lủng lẳng, mũi lại cay xót lên.
Cơ thể đồng chí nọ thực sự rất nặng, dù cô có mạnh cỡ nào cũng không thể dìu một người không thể cử động cả hai chân được.
Nếu hai người dựa dẫm vào nhau để có điểm tựa thì sẽ rất khó khăn. Sơn Chi cắn môi, vòng tay kéo hộp cứu thương ra phía trước đồng thời khụy chân xoay người lại, nhìn đồng chí nọ nói: "Anh lên lưng đi, tôi sẽ cõng anh."
"Nhưng..."
"Nhanh lên!"
Không còn nhiều thời gian, ở đây không chỉ một người gãy chân, hay một người mất đi hai chân mà còn có những số phận đáng thương khác đang thoi thóp nằm dưới đất ẩm chờ chết. Sơn Chi không muốn họ chết, cô phải cứu họ.