Vết Nứt Con Tim - Chương 100

Cập nhật lúc: 2025-03-07 22:52:11
Lượt xem: 4

Silas nheo mắt, yếu ớt cười một cái: "Cám ơn đội trưởng đã khen ngợi." 

Không phát giác mũi đao đang xông tới, vừa quay đầu đã không còn kịp nữa, cũng may Tống Miên hành động nhanh chóng và dứt khoát, đạp hắn một cái trời giáng, còn có thể nghe tiếng xương sườn gãy vụn. 

"Tỉnh táo một chút." Anh nói một cậu với cậu nhóc rồi quay sang thúc giục người ở phía trên: "Chad nhanh lên, chúng ta còn phải đến chỗ Leonard." 

Chad ở phía trên dốc sức nghiến răng tháo thắt nối, loay hoay nãy giờ cũng mất nhiều thời gian rồi, các binh sĩ cũng dần kiệt quệ nhưng vẫn ra sức giữ vững chiếc thang này để anh mang Richer xuống. 

"Được rồi, Song, nhận lấy." 

Tống Miên vừa giải quyết một tên, quay sang chụp lấy Richer đang gieo mình xuống, đổi tư thế trong vòng hai giây, cõng người trên lưng, đẩy nhanh tốc độ kéo lấy Silas cùng chạy đi. 

Chad chạy theo phía sau không ngừng dùng s.ú.n.g đáp trả. Vừa chạy vừa b.ắ.n mục tiêu cũng là việc không hề dễ, nhưng còn hơn là để bọn chúng đánh tới. 

Silas vừa đau vừa mệt muốn hoa mắt, cậu hoạt động quá mạnh khiến vết thương rách toạc ra, cậu ngửa đầu kêu đau một tiếng rồi cắn chặt môi chịu đựng. 

Âm thanh đau đớn nghẹn đặc lại nơi cổ họng. Vầng trắng Silas ướt đẫm mồ hôi. 

Cậu xoay mặt sang hướng khác, ánh mắt vô tình nhìn về phía căn nhà xi măng, cậu hớt hải nói: "Đội trưởng, Sun còn ở trong căn nhà kia."

Tống Miên cau mày, trong mắt thoáng chốc hiện ra sự bất ngờ và sau đó là hốt hoảng: "Cái gì?" 

Anh chạy được một khoảng khá xa, đưa người cho Chad cõng chạy đến xe quân đội ở phía trước, chính mình thì chạy hướng ngược lại. 

Bọn chúng cũng đã đuổi tới, anh lại phải cùng bọn chúng giao đấu một trận, đánh nhau lâu như vậy, sức lực cũng vơi đi phần nào. 

Tống Miên không phải thần thánh cũng không phải da bọc thép mà có thể tránh được lưỡi d.a.o và s.ú.n.g đạn. Không thể tránh được những vết thương lớn bé, m.á.u tuôn nhiều cũng ảnh hưởng nhiều đến tinh thần và thể lực. Tống Miên liều mình vung tay đánh vào mặt, bụng, đầu, chân để đẩy bọn chúng ra xa. Đồng thời ngay sau đó, rút s.ú.n.g ngắn, phát đạn liên hồi nhắm đến thân thể bọn chúng mà nhả ra như tổ ong. 

Sơn Chi run rẩy nép mình vào bờ tường, bên ngoài có hai ba gã đang băng bó vết thương, bọn chúng không muốn c.h.ế.t cho nên giả chết, sau khi quân đội rút mới lòm còm bò dậy băng bó vết thương. Miệng không ngừng xả ra những câu tục tiễu. 

Cô ở trong này ngay cả thở mạnh cũng không dám. Co chân ôm gối, hàm răng không nhịn được mà run lên. 

"Vào trong này trốn đi, phòng hờ bọn chó c.h.ế.t đó quay lại." Một gã đề nghị nói. 

Đầu óc Sơn Chi vang lên tiếng ầm ầm, cô kinh hãi cuộn chặt tay, nắm chặt khẩu s.ú.n.g giơ về phía trước, sợ hãi nhìn chằm chằm vào tay vịn cửa, chỉ cần bọn chúng đi vào, cô sẽ... 

"Stop!"

Tay vặn khẽ động một cái rồi ngừng lại. 

Bỗng dưng bọn chúng kêu lên: "Mẹ nó, tao biết ngay là chưa đi mà." 

Tống Miên cầm lấy s.ú.n.g chỉa về ba tên trước mặt, anh thở dồn dập, lồng n.g.ự.c phập phồng. Bộ quân trang màu xanh lá đầy cát bụi, một mình đứng đó nhưng khí thế như vạn binh. 

Bọn chúng cũng chẳng chịu thua thiệt, ba tên đã có hai tên cầm súng, trực diện đối đầu với anh. 

Một gã cầm s.ú.n.g nói với gã cầm d.a.o rằng: "Mày mở cửa để vào trong, vào trong đó rồi tao đố thằng ch.ó đó dám tới gần."

"Lỡ nó quăng một trái l.ự.u đ.ạ.n là anh em mình c.h.ế.t trùm đó!" 

"Mày nhìn nó coi, có l.ự.u đ.ạ.n đâu." 

Gã cầm d.a.o gật đầu, nhìn Tống Miên một cái rồi đắc ý vặn cửa lui vào. 

Dây thần kinh Tống Miên căng như dây đàn, mồ hôi đã làm ướt cả quân phục này. Giây phút trong đầu anh còn đang mang suy nghĩ liều c.h.ế.t để cứu Sơn Chi thì bỗng dưng bên trong căn nhà nhỏ đó vang lên tiếng s.ú.n.g lớn khi gã cầm d.a.o kia mở cửa đi vào không bao lâu. 

Tiếng động quá lớn là hai gã bên ngoài giật b.ắ.n người, vội vàng quay đầu nhìn ra sau. 

Đây là cơ hội để Tống Miên đánh úp.

Anh nhắm vào đầu bọn nó, bóp còi s.ú.n.g mấy phát. Cơ thể hai tên bên ngoài ngã xuống, hai mắt trợn ngược lên. 

Nhìn vết m.á.u in trên tường, Sơn Chi run rẩy, vẫn còn trong tư thế cầm s.ú.n.g nhắm bắn, đồng tử giãn ra kinh sợ nhìn phần cổ thủng một lỗ. 

Bên ngoài là tiếng kêu dồn dập lo lắng: "Em đâu rồi Sơn Chi, Sơn Chi?" 

Đến khi Tống Miên chạy vụt vào, nhìn thấy cô vẫn còn trong cơn ám ảnh, anh lao đến, ôm lấy cô vào lòng, cả cơ thể vẫn còn run lên từng đợt dữ dội như cơn sóng lớn đánh tan tác vào tim anh. 

Tống Miên ôm lấy đầu cô, để cô vùi mặt vào lòng anh. Không ngừng an ủi: 

"Sơn Chi không cần sợ không cần sợ, bọn chúng đáng chết, em làm đúng, em đã làm đúng rồi." 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./vet-nut-con-tim/chuong-100.html.]

"Ngoan, đừng sợ, có anh ở đây rồi, anh ở bên cạnh em. Đừng khóc, ngoan."

Mấy chốc, nước mắt đã giàn giụa trên khuôn mặt Sơn Chi. Cánh môi cô cứng nhắc động đậy, mấy giây sau liền nghẹn ngào run rẩy khóc: "Tống Miên..."

"Ừm, anh đây." Bàn tay to lớn vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, đem mọi sợ hãi của cô trấn áp lại. 

Cô khóc ngày càng lớn hơn: "Em rất sợ, Tống Miên em tưởng em sắp c.h.ế.t rồi."

Ban nãy chỉ cần ba tên cùng vào, nơi này sẽ là nơi chứa thân xác của Sơn Chi.

Chỉ cần Tống Miên xuất hiện chậm một giây, Sơn Chi sẽ c.h.ế.t dưới tay bọn chúng. 

Ngay khoảnh khắc nghe giọng nói của Tống Miên, Sơn Chi đã có biết bao sợ hãi, cô mong chờ anh đến, rồi đến khi gã kia thảnh thơi mở cửa đi vào, đối diện với sự hiện diện của cô và ánh mắt rực lửa thù, gã ta chỉ kịp giật mình rồi vien đạn tuyệt tình kia đã xuyên qua cổ họng cướp đoạt mọi âm thanh hốt hoảng chưa kịp thốt ra. 

"Không sao rồi, anh đưa em trở về, đừng khóc nữa nha." 

Cô gật đầu nhưng vẫn còn thút thít. 

"Về anh mua kẹo cho em, ngoan đừng khóc." 

Sơn Chi vẫn chôn chân tại chỗ, giờ này cô mới biết, cả người mình đều đóng băng, ngẩng đầu nhìn Tống Miên với ánh mắt đáng thương rồi nức nở. 

Tống Miên cười trừ, thờ một hơi, vừa đem s.ú.n.g treo trước n.g.ự.c vừa nói: "Được rồi được rồi, anh Miên cõng em."

Anh khụy chân xuống, đưa lưng về phía cô.

"Lên, anh cõng bé Chi về nhà." 

Cô chậm chạp nằm trên lưng anh, không còn khóc chỉ còn sót lại tiếng nấc nhỏ. 

Tống Miên thẳng người đứng dậy, xốc lên một cái, không quên buông lời cảm thán: "Ây yo, cô bé nhà em lại lên cân à, nặng quá đi." 

"Đè c.h.ế.t anh!" Cô bĩu môi đáp. 

Anh cười cười: "Bằng cơ thể này của em á? Có khi anh đè em thì đúng hơn." 

"Tống Miên, anh có thể nghiêm túc một chút không?"

"Anh nói chuyện nghiêm túc đàng hoàng, là do đầu óc em một màu đen tối."

"Anh!" 

"Haizzz bé Chi trong sáng của tôi đâu mất tiêu rồi." Tiếng than vãn kéo dài vang lên sau một bãi chiến trường m.á.u tanh. Thân ảnh hai người dần khuất xa, sau lưng là những t.h.i t.h.ể lạnh cóng. 

Chad luống cuống đi qua đi lại, nhìn thấy Tống Miên mang Sơn Chi trở ra mới thở phào. 

Anh nói với Chad: "Cậu mang cô ấy trở về trại quân đội đi, tôi sẽ sang chỗ Leonard ngay bây giờ." 

Chad trả lời: "Không cần sang nữa, hiện tại bên đó ổn rồi, chỗ của Brian và Bernie cũng vậy, bọn họ đang canh giữ ở vị trí đó, phòng trừ bọn chúng lẻn ra ngoài đánh úp." Chad vươn vai một cái: "Chỉ có nơi của chúng ta mới rắc rối thôi." 

"Ừm, cậu điều binh sĩ đến đây canh giữ đi." 

Chad đập tay: "Chỉ chờ câu này của cậu thôi." Dứt lời nhìn sang Sơn Chi: "Mang cô ấy trở về đi, hôm nay quá khủng khiếp rồi." 

"Ừm."

Cố Y Y được mang về trại quân đội phẫu thuật lấy đạn ngay sau đó. Thi thể của Richer cũng được đoàn quân sĩ hộ tống mang về. Nhưng bọn họ không thể đem chôn cất ngay, trước khi làm điều đó phải để cho người kia nhìn Richer lần cuối. 

Bọn họ thay cho Richer một bộ quân phục mới, lau sạch sẽ những vết m.á.u trên người, từ quần ao, giày đến hành trang đơn sơ là balo quân đội, tất cả cũng chỉ quanh quẩn mấy thứ đơn giản, trên n.g.ự.c trái đặt lên một bông hoa trắng. Hai mắt Richer nhắm nghiền, đôi môi tái nhợt đầy vết nứt nẻ, vẻ mặt chứa đầy đau khổ bây giờ đã khác, thay vào đó là dáng vẻ thanh thản rời khỏi thế gian, không còn phải chịu cảnh hành hạ thể xác, Richer có thể an tâm về đất trời. 

Clinton nhìn Richer, nói một câu từ tận đáy lòng: "Thật xin lỗi, chúng tôi mang đồng chí về nhà chậm chạp quá." 

Tống Miên vỗ vai chiến hữu, bên ngoài lều vẫn còn nhiều binh sĩ đứng nghiêm trang tiễn biệt, trên gương mặt họ không giấu nổi sự tiếc thương. 

Ông trời lại không đồng cảm, mang một cơn mưa ầm ầm kéo đến. Quân phục của từng chiến sĩ lần lượt bị cơn mưa bất chợt phủ lên ướt đẫm. Một cái nháy trên bầu trời đen kịt, tiếp đến là một tiếng gầm gừ vang lớn. Cố Y Y trong cơn hôn mê tỉnh giấc, bất ngờ bật dậy khiến vết thương vừa khâu lại ê ẩm đau muốn lấy mạng, cô cau mày há môi thở dốc, thoáng chốc trên trán đầy mồ hôi. Sơn Chi buông đồ trên tay, vội vàng đi đến, sốt ruột lo lắng: "Y Y đừng kích động, đạn vừa lấy ra cậu phải cẩn thận."

Cố Y Y không để tâm vết thương, cô không còn cảm giác đau nữa rồi.

Vội vàng bắt lấy tay Sơn Chi nôn nóng hỏi: "Richer đâu, Richer đâu, anh ấy đã về chưa? Chi, anh ấy đâu rồi?" 

Câu hỏi dồn dập lần lượt thốt ra, Sơn Chi chưa kịp trả lời thì màn cửa lều bị vén lên. 

Sắc mặt Tống Miên âm trầm, nghiêm túc nhìn Cố Y Y: "Cô tỉnh dậy rồi thì cũng nên gặp mặt cậu ấy lần cuối." Nhìn sang Sơn Chi nói: "Em dìu cô ấy ra ngoài đi, mọi người đang chờ." 

Loading...