Vết Nứt Con Tim - Chương 108

Cập nhật lúc: 2025-04-18 16:09:16
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai người vòng qua mấy đoạn đường trên con phố, buổi sáng đông nhất là ở phố đi bộ, người ta tập thể dục rất đông, ngoài ra còn có các hoạt động buôn bán, mọi thứ âm thanh vui nhộn cũng được thiết lập từ những hoạt động này. 

Ghé một quán ăn lề đường, kêu hai tô cháo lòng nghi ngút khói, ngoài cháo ra còn có hai ba cái bánh cháo quẩy vàng vàng thơm thơm. Ông chủ bận bịu làm hì hục liên hồi, liếc mắt nhìn sơ qua, bưng ra hai tô để trước mặt Sơn Chi rồi quay trở lại quầy cháo của mình. Cô bĩu môi, bưng một tô đến tay người trước mặt mình, càm ràm không vui: 

"Thái độ gì vậy chứ." Cô hừ nhẹ: "Sau này không đến đây ăn nữa đâu." 

Cô lau muỗng, đặt vào tô của anh rồi mới bắt đầu ăn đồ ăn của mình. 

Sau khi giải quyết được bao tử, năng lượng được nạp đầy nhanh chóng, nhìn cô thoải mái hơn hẳn, trên đường đi cứ thấy cái gì là Sơn Chi thẳng tay mua. 

Nhìn sắc mặt Tống Miên đen xì, cô thích thú cười một trận. Dù có hỏi ý kiến của anh, cuối cùng quyền quyết định vẫn thuộc về vợ. 

Đang cầm ống kem ăn ăn, bỗng dưng trong đầu chợt nghĩ ra một chuyện liền kéo người đàn ông của mình vào trung tâm thương mại ở trước mặt. 

Thang máy dừng lại ở tầng hai. 

*Ting* một cái, cánh cửa mở sang hai bên. 

Tống Miên nhìn xung quanh đâu cũng là quần áo và trang sức, khó hiểu hỏi cô: "Em muốn mua đồ sao?" 

Sơn Chi không nói, một hai kéo người đi đến một gian bán áo sơ mi nam. Một sào áo sơ mi trải dài, cô liếc mắt nhìn đầy thích thú, cầm lên một chiếc màu xanh đen ướm thử lên người anh, rồi lại một chiếc màu xám, trong mắt đầy tự hào, cô gật gù nói nhỏ: 

"Dáng người chồng em đẹp cho nên mặc cái gì cũng đẹp." 

Cô thích thú cười hề hề. 

Nhân viên nữ bên cạnh thấy cô lựa rất nhiều mặt hàng, nhiệt tình đi vào trong lấy thêm vài mẫu nữa. 

"Chị ơi, bên em hàng này mới về, là loại vải cao cấp nhất, chị xem thử qua, nếu ưng thì cho em biết kích cỡ của anh nhà để em chọn áo cho mình ạ." 

Chiếc áo sơ mi trên tay nhân viên quả thật tốt hơn, đặt cạnh chiếc áo cô cầm trên tay như khác một trời một vực. Cô nhận lấy, lại đưa về phía Tống Miên, vừa kích cỡ luôn. 

"Anh không đi làm người mẫu thật là tiếc." 

"Cái gì ạ?" Nhân viên đứng bên cạnh nghe cô lầm bầm liền hỏi lại. 

"Lấy cho tôi cái này đi." 

"Vâng, chị vui lòng đợi em đóng gói ạ." Trước khi quay người đi, nhân viên nhìn cô một cái rồi sẩy chân đi vào. 

Sơn Chi đứng bên ngoài ngó thêm vào thứ, miệng không ngừng luyên thuyên với anh: "Mai chúng ta đi hẹn hò, không thể để anh ăn mặc tự tiện được." 

"À đúng rồi, ngày mốt anh hoàn thành công việc ở cơ quan rồi, có còn nhớ đã hứa gì với em không?" 

Tống Miên trả lời: "Dẫn mẹ con em đi ăn nhà hàng." 

Cô gật gù, nếu anh mà quên thì đợi cô xử anh đi. 

"Nếu không phải ngày mai Niệm Niệm còn phải đi học thì cả nhà chúng ta cùng đi hẹn hò rồi." 

"Niệm Niệm không thích đến chỗ đông người, chúng ta cũng không nên ép con." Anh nói. 

Nhân viên đưa túi đựng, cô giơ tay cầm lấy, tranh thủ trả lời anh: "Nhưng cũng không thể để con bé cứ như vậy được." 

Nhìn bóng lưng vị khách kia rời đi, nhân viên nghiêng đầu nói gì đó với người bên cạnh. 

Cổng trường đầy xe cộ, phụ huynh đứng đầy bên ngoài để đón con em về nhà. Sơn Chi đứng ở cửa lớp, cô giáo liền gọi tên: 

"Tống Thư Niệm, về nhà thôi con." 

Cô bé rất ngoan ngoãn, không đợi cô giáo lấy cặp nhỏ, đã tự mình xếp tập vở, quần áo, gấu bông bỏ vào ngay ngắn trong chiếc cặp, đi đến cửa không cho mẹ đổi giày, tự mình ngồi xuống làm tất cả. Sơn Chi vừa vui lại vừa xót, cô giáo nhìn cô với ánh mắt đồng cảm, vỗ vai cô trấn an: 

"Con bé còn nhỏ, sau này tìm một nơi để điều trị là sẽ tốt lên thôi." 

"Cảm ơn cô giáo." 

Cô quay sang nói với Niệm Niệm ngoan ngoãn đứng bên cạnh chờ mẹ. 

"Thưa cô giáo đi con." 

Cô giáo biết bệnh tình của cô nhóc này, thấy con bé chỉ khoanh tay cúi đầu không mở miệng nói cũng không trách cứ. Thôi, so với những đứa bé ngoài miệng dạ thưa nhưng thực chất lại không muốn thì thành ý của đứa nhỏ Niệm Niệm này cô cảm nhận sâu sắc hơn. 

Quãng đường từ trường về đến nhà không xa, giờ này cũng chỉ mới bốn giờ mười lăm phút, Sơn Chi muốn cùng con gái dùng quãng đường này, ôn lại những kỉ niệm thơ ấu. 

Cô dắt tay, nhẹ nhàng xoa bàn tay nhỏ xinh, nhìn đường đi trước mắt, khẽ nhớ lại tuổi thơ, giọng điệu thoáng trầm xuống mang theo nỗi buồn man mác:

"Mẹ là đứa trẻ không có tình thương, cho nên mẹ không mong bản thân trở thành một người không có trách nhiệm, mẹ muốn con gái của mẹ phải vui vẻ hạnh phúc trong tình yêu thương nên có." 

Cô nhìn lên bầu trời xanh xanh, giọng có chút nghẹn ngào: 

"Niệm Niệm, mẹ có một tuổi thơ không mấy vui vẻ, hằng ngày mẹ đều tự đi học một mình. Mẹ đã từng tham lam muốn được ỷ lại, nhưng mẹ không có ai để dựa vào, mẹ chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi."

Sơn Chi cúi đầu, ánh mắt đong đầy yêu thương nhìn con gái. 

"Nhưng con gái à, con không phải là mẹ, con có chỗ để tựa vào, có nơi để con có thể bày tỏ mong ước của bản thân, có nhà để trở về, có ba mẹ để ỷ lại, để che chắn cho con. Mẹ không mong con mạnh mẽ, hay trở thành dáng vẻ thuở nhỏ của mẹ, mẹ chỉ mong con biết yếu đuối, biết ỷ lại, biết ỉ ôi gào khóc khi bị té, biết vì một viên kẹo mà bèo nheo quắn lấy mẹ để có được." 

"Mẹ mong bản thân có thể mang lại một tuổi thơ thật đẹp cho con." 

"Đó là những gì mẹ có thể làm được." 

Niệm Niệm nhìn cây lá nghiêng ngả khi gió lướt qua, trong mắt có sự bối rối và chần chừ. 

Cuối cùng, con bé cũng không chịu nói chuyện, Sơn Chi hụt hẫng, đi được một đoạn liền tìm đề tài khác, cứ giống như những lần trước, cô tự mình nói tự trả lời. 

Về đến nhà, không đợi mẹ nhắc, cô bé khoanh tay cúi đầu hướng về chiếc ghế sô pha cách đó không xa. 

Trong lòng khẽ nói: 

Ba ba, Niệm Niệm học rất ngoan. 

Hương vị đồ ăn lan tỏa khắp cả nhà, bụng hai mẹ con reo réo lên, nhanh tay lẹ chân đi rửa tay bước vào nhà bếp. 

Giữa đêm, Niệm Niệm mắc vệ sinh tự mình mở cửa xuống lầu đi, ở căn phòng bên cạnh là của ba mẹ, cô bé lại không muốn phá giấc ngủ liền tự mình đi giải quyết. Ở căn phòng đối diện phòng ba mẹ luôn được khoá lại kỹ càng, cô nhóc cũng không biết nguyên nhân tại sao, cũng chưa bao giờ tự tiện mở hay ghé tai đến gần. 

Từ khi chuyển sang nhà mới, cứ mỗi năm vào một ngày nào đó, giữa đêm sẽ có tiếng động y như tiếng chìa khoá ghim vào, rồi tiếng cửa được mở ra. Lúc đó, cô bé tuy sợ nhưng không giấu được tò mò mà áp sát tai vào cánh cửa ở cửa phòng mình, hồi lâu vẫn không nghe được gì, chuẩn bị bỏ cuộc thì bất ngờ có tiếng khóc tức tưởi vang lên. Cô bé sợ hãi chạy về giường trùm kín người. Đến sáng hỏi mẹ, mẹ lại bảo chẳng nghe được gì. 

Thật kì lạ.

Niệm Niệm không biết ngày đó là ngày nào tháng nào, chỉ biết trong một năm sẽ có hai ngày. Trong hai ngày này, vào ban đêm sẽ có tiếng khóc phát ra từ căn phòng bí ẩn bị khoá lại kia. 

Cho nên, hôm nay đi ra ngoài đi vệ sinh, cũng ngay ngày mà một năm xảy ra hai lần đó, bên tai cô bé vang vọng tiếng khóc tức tưởi gào thét rồi đau đớn day dứt phát ra từ căn phòng bí ẩn. Dù Niệm Niệm có vô cảm hay mạnh mẽ đến mức nào thì cũng chỉ là tâm hồn của một cô nhóc tuổi còn nhỏ. 

Lúc trước chỉ nghe tiếng khóc cách một lớp cửa phòng mình mà đã hoảng hồn sợ hãi, bây giờ xảy ra sát bên người, khiến cô nhóc không kịp la hét, ôm miệng lạch bạch chạy về phòng, đóng cửa trùm chăn, để một bụng khó chịu tới sáng. 

Quả nhiên sáng hôm sau là sự trừng phạt của mẹ. 

"Con bao lớn rồi mà còn đái dầm hả Niệm Niệm?" Giọng của mẹ không lớn, chỉ đơn giản một câu hỏi, không gắt gỏng khiến bé hoảng sợ. 

Gò má cô nhóc đỏ ửng, cúi đầu nhận sai. 

Sơn Chi dọn ga niệm, nhìn cái đầu gục xuống chỉ biết thở dài, cô không có tức giận con gái, chỉ muốn con bé không nên như vậy vì đi học mẫu giáo, khi ngủ trưa mà như thế này sẽ bị bạn cười.

"Con đi ăn sáng với ba đi, ba ở dưới nhà chờ con đó, ăn xong lát mẹ dẫn con đi học."

Khi đi ngang qua mẹ, bước chân cô nhóc thoáng ngừng, chớp mắt nhìn bóng lưng cong lên gục xuống của mẹ, cánh môi mấp máy không ra tiếng. 

Mẹ... 

Bé suy nghĩ lại: hay là thôi đi, dù có hỏi mẹ, mẹ cũng sẽ bảo là không nghe thấy. 

Đợi mẹ bỏ ga niệm và mền vào máy giặt, Niệm Niệm cũng đã ăn xong. Chén muỗng được xếp ngay ngắn trên bàn, chân be bé đong đưa mấy cái, gương mắt nhìn chỗ đối diện. 

"Niệm Niệm, đi học thôi con." Sơn Chi đi đến sô pha, lấy cặp nhỏ đeo lên, rướn cổ gọi tên. 

Người bên trong nghe được, tiếp theo là tiếng chạy bịch bịch. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./vet-nut-con-tim/chuong-108.html.]

Cô cười cười, nhìn thân hình mũm mĩm trắng trẻo đáng yêu của Niệm Niệm, không nhịn được bế lên, hôn chụt chụt mấy cái lên hai chiếc bánh bao hồng hào. Niệm Niệm bị mẹ hôn mà nhột nhột, bẽn lẽn cười mỉm rồi nghiêng đầu chôn mặt vào cổ mẹ trốn tránh. 

Sơn Chi nổi hứng trêu chọc: "Mắc cỡ hả mắc cỡ hả, mặt đâu, cho mẹ hôn miếng coi." 

Tiếng cười của cô vang khắp căn nhà. 

Hẳn được một lúc, giọng của Sơn Chi lại vang lên: "Chồng ơi, em đi đây." 

Cô nhìn vào hướng nhà bếp, nhìn Tống Miên bước ra, vẫy tay về phía mình nhoẽo miệng cười cười. 

Niệm Niệm tuột xuống khỏi người mẹ, cúi đầu chào ba ba đi học. 

Bầu trời trong vắt, áng mây lơ đãng lướt qua, vạn dặm xa xôi không có bất cứ thứ gì làm xấu đi quang cảnh thiên nhiên đó. Đàn chim di cư bay theo đường chữ v lượn lờ trên trời xanh gió mát, cô ngẩng đầu híp mắt nhìn, sau đó lại từ từ nhắm lại, dang tay hít lấy một hơi nồng nặc thanh khiết tự nhiên, cả người liền sảng khoái. 

Tống Miên đứng bên cạnh, không nói không rằng nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, cả thế giới đều thu vào trong ánh nhìn chung thủy ấy. 

Anh mặc trên mình một chiếc áo màu xám mà cô mua ở trung tâm thương mại, quần đen giày da vô cùng đơn giản, gương mặt dịu dàng tuấn tú dưới ánh mặt trời nhàn nhạt. Hai người nắm tay nhau đi dưới thế gian của ông trời, vạn vật chứng minh một tình yêu vĩnh cửu không bao giờ dập tắt. 

Dừng chân ở một nhà hàng sang trọng, nhân viên bày biện hàng loạt món ăn bày trí vô cùng đẹp mắt. Sơn Chi mỉm cười hạnh phúc, đối mặt với người mình yêu, cô thoải mái nói: "Gọi nhiều món như vậy, làm sao mà ăn hết đây?" 

Anh nhìn cô nói: "Ăn không hết thì gói mang về thôi, em nhớ ăn nhiều vào." 

Cô ăn từng miếng bò bít tết được cắt ra đặt trong dĩa, cảm giác hương vị của món ăn này không chỉ ngon mà còn có sự ngọt ngào xen lẫn, nhưng không hiểu sao hôm nay trái tim lại đặc biệt khác thường, hồi lâu đau đớn gào thét, lúc sau lại chầm chậm nhói lên, rồi có khi nghẹn đắng. 

Đêm hôm đó, Niệm Niệm trằn trọc không thể ngủ được. Không phải vì mất ngủ, mà là cô bé đã biết *hai ngày kia* tối hôm qua đã chứng kiến, thế thì tối hôm nay lại sẽ nghe được một lần nữa. Cô bé cứ trở người, hết bên trái rồi bên phải, ngoài cửa sổ đập mấy tiếng, có tiếng kêu của côn trùng, có tiếng vi vu của gió, đây không hẳn là yếu tố doạ sợ, mà chỉ là quy luật tồn tại của thiên nhiên. 

Màn đêm dần dần tối mịt, cái lạnh của đêm hôm cứ làm người ta thêm sầu lắng. 

Trong cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mê, bên tai cất lên tiếng khóc xé lòng năm nào, ngày một lớn, ngày một tang thương. Bàn tay nắm chặt góc chăn của Niệm Niệm ngày càng ra sức, đem mảnh vải trong chăn siết chặt làm nó nhăn nhúm xấu xí, cơ hàm không ngăn được mà run lên. So với tiếng khóc năm đầu, mỗi năm đều gia tăng lên. Sự bi thương trong tiếng khóc đó có thể xé nát cả trái tim nhỏ bé này, không ai có thể thấu hiểu hết nỗi đau đớn xuyên qua tiếng gào thét kia, đó là bất lực, đó là đau đớn. 

So với tiếng khóc ngày hôm qua thì âm lượng tối hôm nay có phần lấn át, cứ như sóng thần ngoài biển khơi, cuốn ra xa rồi bất ngờ ập tới, đánh người ta một cái thật oanh liệt, thật khó chấp nhận. 

Cái tiếng khóc da diết đó không ngừng đánh vào màng nhĩ, đánh vào tim, đem mọi ruột gan người ta xáo trộn, vừa làm người nghe sợ hãi vừa làm người ta phải đồng cảm khóc cùng. 

Âm thanh đó ngày càng đạt đến độ quay cuồng bi lụy, như từng tiếng trống đánh lên làm rầm rộ tâm trí lẫn cả tâm hồn và rồi cuối cùng thứ âm thanh hù doạ đó kết thúc, một dòng nước ấm áp chảy ra nơi khoé mắt Niệm Niệm. 

Có lẽ đây là thứ âm thanh đeo bám Niệm Niệm cả đời. 

Sáng hôm sau, trên bàn ăn Niệm Niệm he hé đưa mắt nhìn mẹ. Thấy gương mặt mẹ hơi khác lạ, mím môi gấp đồ ăn vào trong chén, cặm cụi ăn ngon lành. 

Trong nhà cũng mang một phần u ám, thường ngày là một màu tươi sáng nhưng không hiểu sau hôm nay cái gì cũng ảm đạm, ngay cả mẹ Chi thường hay kêu ca ba ba bây giờ cũng yên lặng. Một buổi sáng đón ngày mới cũng không thể nào bình thường hơn. 

Đến tám giờ, mẹ dắt tay cô bé ra khỏi cửa. Bây giờ nhìn lại, quả nhiên mẹ đã khác, trở lại dáng vẻ tươi cười ngày nào, có lẽ là bên cạnh mẹ có ba. 

"Đi thôi, hôm nay cả nhà chúng ta cùng nhau đi hẹn hò thôi nào!" 

Sơn Chi hí hửng bật thốt. Niệm Niệm cụp mắt, không biết nghĩ gì mà trong đồng tử dấy lên một tia phức tạp. 

Bước đến cửa một nhà hàng, nhân viên liền nhanh tay mở cửa, khom người đón chào. 

Gập menu gửi trả cho nhân viên, Sơn Chi bận rộn đeo khăn lên cổ con gái, rồi quay sang lau muỗng đũa đặt ngay ngắn trên ba chiếc dĩa. Cô ôm mặt, ngắm nhìn người đàn ông trước mặt mình, trong mắt đều hiện lên ý cười nồng đậm. 

"Tống Miên, em mua cho anh nhiều áo như vậy, sao cứ thích cái áo mà năm năm về trước không vậy?" 

Tống Miên cúi đầu nhìn nhìn, nhún nhún vai nói: "Đẹp mà." 

"Em chê." Sơn Chi bĩu môi, tuy ngoài miệng nói ác ý nhưng trong tim thật ra là ngọt ngào muốn chết. 

Chiếc áo sơ mi đầu tiên tặng anh, lúc nào anh cũng mặc, giữ nó rất cẩn thận. Dù thời gian có trôi qua, vẫn không khiến nó cũ đi. 

"Sun?" Trên đỉnh đầu vang lên hai tiếng, cô nghiêng đầu nhìn qua. 

Hai gương mặt trước mắt vừa xa lạ vừa quen thuộc. 

Nhìn đôi mắt mơ hồ đó, một người đàn ông khẽ gãi đầu. 

"Chị quên em rồi sao? Em là Silas đây."

Một gương mặt non nớt dần hiện ra trong tâm trí Sơn Chi, nhưng hình ảnh đó khiến tim cô kháng cự dữ dội. 

Gác lại sự xa cách mơ hồ, cô vội vàng đứng dậy, không thể tin được có thể gặp lại những người chiến hữu của Tống Miên. 

"Thật là cậu sao? Nhìn không ra nữa rồi." 

Silas cười cười. 

Ánh nhìn Sơn Chi ghé sang bên cạnh, nhìn một anh chàng cao lớn, ở gò má trái có vết sẹo dài khiến cô vừa cảm giác chói mắt vừa nhói tim. 

Sơn Chi có phần không chắc chắn, cô ngập ngừng hỏi: "Có phải là... là Clinton?" 

Người đàn ông hé môi cười, so với nụ cười nghịch ngợm và người đàn ông thích đùa giỡn năm nào đã hoàn toàn xa lạ, Clinton trước mặt cô xung quanh chỉ toả ra một người ảm đạm, có phần lạnh lùng. 

"Sun, cô vẫn khoẻ chứ?" 

"Khoẻ, à chúng tôi còn có cô con gái nhỏ nữa này." 

Cô nhìn sang đứa nhỏ ngồi bên cạnh, dịu dàng nhắc nhở: "Niệm Niệm, chào hai chú đi con." 

Đứa nhỏ khoanh tay chào một cái, tuy hai người hơi khó hiểu nhưng vẫn mở lời khen ngợi cô bé ngoan ngoãn lễ phép. 

"Mới đó mà cậu thay đổi nhiều quá, nếu không vì cậu nói, tôi cũng chẳng nhìn ra." Sơn Chi vừa quan sát Silas vừa nói. 

"Mấy năm không gặp, có chút trưởng thành, chẳng trách chị không nhận ra người binh sĩ năm nào." 

Cô cười cười, chợt nhớ là không thể để người ta đứng nói chuyện như vậy được, liền mời ngồi. 

Khi Clinton chạm vào cái ghế của Tống Miên đang ngồi, Sơn Chi vội vã lên tiếng ngăn cản: "Clinton, anh làm gì thế? Tống Miên đã ngồi ở đó rồi mà, phiền anh nhấc ghế khác sang." 

Clinton ngẩn người, tay như bị phỏng mà vội vàng buông ra, nghiêng mặt cùng Silas đối mắt, vẻ mặt cả hai đều dấy lên tia khó hiểu cùng quái lạ. 

Niệm Niệm chớp chớp mắt, cuộn cuộn chiếc khăn lên đầu ngón tay. 

Dù rất khó hiểu nhưng Clinton vẫn nhấc chiếc ghế khác sang để ngồi. 

Vẻ mặt Silas thoáng do dự, mím môi trần trọc nhìn Sơn Chi rồi lại nhìn Niệm Niệm.

Khoan hẳn nói đến việc kia, cậu xen khẽ tay, nhìn người chị bấy lâu chưa gặp khẽ nhìn kỹ hơn một chút. So sánh một cô gái ở trên chiến trường năm năm về trước thật khác xa, Sơn Chi của bây giờ có vẻ vui vẻ tận hưởng cuộc sống hơn hẳn. 

"Chiến tranh kết thúc, chúng tôi tìm kiếm chị khắp nơi vẫn không thể nào tìm được, cứ mỗi năm lại sang nước A, trong thông tin có ghi chị sinh ra ở thành phố Hà, nhưng lại không tìm thấy, không ngờ chị lại ở thành phố này." 

Thành phố Hạ Ưu so với thành phố Hà không hơn không kém, bọn họ xoay đi nghoảnh lại đi đến thành phố Hạ Ưu này không biết bao nhiêu lần, thế mà vẫn không gặp được Sơn Chi, có lẽ trong tâm trí bọn họ, cô mặc định sẽ lưu lại thành phố Hà, cho nên chỉ dốc sức ở nơi đó. 

Nét mặt Sơn Chi thoải mái trò chuyện, cô nhìn Silas đáp: "Tôi thấy ở đây tốt hơn, khí hậu trong lành, quanh năm đến mùa không nóng không lạnh, các anh không cảm thấy như vậy rất tốt sao?" 

Clinton ngượng nghịu trả lời: "Quả thật rất tốt." 

Cô lại hỏi: "Hai người đến thành phố này để du lịch hả?" 

Clinton ngẩn ra, do dự nói: "Có việc ghé sang đây, lát nữa sẽ lên thành phố Hà..." anh trầm ngâm nói tiếp: "...Thăm một người chiến hữu." 

Sơn Chi gật gù, vẻ mặt đã hiểu. 

Nhớ đến câu nói vừa rồi, cậu nhóc Silas cầm lòng không đậu, nhìn Clinton thầm biểu đạt ý định của mình, đợi người anh gật đầu cậu liền cất lời: "Sun, chị có nhớ hôm nay là ngày gì không?" 

Nét mặt cô hăng hái, nhìn về hướng Tống Miên, ôm mặt lộ ra vẻ hạnh phúc, sảng khoái đáp một câu: "Tất nhiên biết rồi, hôm nay là ngày gia đình chúng tôi cùng nhau hẹn hò chứ đâu, năm nào cũng vậy mà." 

Trong câu nói kia thập phần vui vẻ, nhưng thu vào tai hai người còn lại là chua xót, là xót xa, là đau đớn rỉ máu. 

Nhìn gương mặt sống trong niềm vui to lớn đó, cả người đều bối rối, không nỡ cất lời chen ngang. 

Một hồi lâu sau, chỉ nghe từng câu từng chữ đều đặn phát ra, mang theo sự dè dặt gắng gượng mà khốn khổ: 

"Sun..."

"... Hôm nay là ngày giỗ của Song." 

Loading...