Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vết Nứt Con Tim - Chương 94

Cập nhật lúc: 2025-02-13 19:01:59
Lượt xem: 3

Từng nhát d.a.o đ.â.m sâu được rút ra, cứ như mang toàn bộ mạch m.á.u trong người Richer kéo ra ngoài. Hai tay vẫn như cũ, dang rộng ra bám lấy hai bên mép tường. Clinton vừa đu dây lên đã bắt gặp cảnh kinh hồn bạt vía này, muốn tiến lên dùng s.ú.n.g giải quyết nhưng Richer đã cản lại, dùng tiếng nói dần kiệt quệ của mình mà nói: "Bọn, chúng, có, bom." 

Nếu như dùng súng, chỉ cần quăng một quả thôi, không chỉ Richer và Clinton mất mạng mà còn có những người dân vô tội kia. 

Hai mắt Clinton vằn ra tơ máu, cắn răng trả lời: "Năm phút! Cho tôi năm phút mang người xuống, đồng chí trụ năm phút giúp tôi."

Nếu không vì hai binh sĩ kia vẫn còn đang dẫn người dân đến nơi an toàn thì Clinton sẽ ở lại hỗ trợ Richer, còn một binh sĩ trở về chiến khu kêu gọi cứu viện vẫn chưa trở lại. Rất không may ở đây chỉ còn mỗi hai người bọn họ. 

Clinton bám lấy dây, ánh mắt lo lắng vẫn không ngừng nhìn về hướng Richer đang chống chọi bên trong, Clinton thả tay, không ngừng nói: Phải cố giữ, làm ơn, Richer! 

Bản thân Richer đã không còn sức chống lại sự kiệt quệ run rẩy của bản thân. Trước mắt mơ màng choáng váng, anh thu lại cánh tay bị thương, lần mò đến cúc áo, thò tay vào túi áo n.g.ự.c trái lấy ra một chiếc thu âm nhỏ. Đây là bảo bối của anh, anh bỏ nó ở ngay tim, xem nó như mạng của mình mà bảo hộ. 

Từ khi nhận được thứ này từ Cố Y Y, mỗi giờ rảnh rỗi Richer đều bật lên, tham lam nghe giọng nói của cô gái nhỏ kia như động lực khiến anh vực dậy. Lần này không nghe bản ghi âm mà Cố Y Y thu như mọi khi mà anh nới tay bấm vào nút thu, lấy tay kéo bỏ mặt nạ xuống. 

Anh muốn thu lại giọng nói của mình cho thật rõ để nói hết tình cảm với cô gái kia, phải để cô biết, trên đời này ngoài cô ra, anh chẳng để ý ai. 

"Y, Y Y à."

Clinton mang người cuối cùng xuống, đã hai ba lần lên xuống nhưng anh vẫn thấy Richer ôm lấy thứ gì đó trong tay, miệng luôn luôn thầm thì dốc sức nói, dù sức đã cạn kiệt. 

Richer khẽ cong môi, nụ cười quá đổi chân thành, đó là mãn nguyện, đó là hạnh phúc. 

"Tôi yêu em." 

Cơ thể Richer hất tung về phía trước, cánh cửa đã hoàn toàn được mở ra, năm sáu tên to tướng ập vào, đẩy cơ thể đầy vết d.a.o của Richer đến ô cửa sổ. 

Cơ thể anh đã quá thảm thương, phần n.g.ự.c đến thắt lưng toàn nhát d.a.o sâu dài, ngay cả trong đoạn ghi âm kia còn có những tiếng bất chợt phát ra khi bọn chúng dùng d.a.o tấn công. Chỉ là Richer chìm đắm trong hạnh phúc của mình, quên luôn cả cảm giác đau đớn xé nát ruột gan đó. Anh nghĩ đến cô gái của mình, cô gái đó vừa là tình yêu vừa là động lực vừa là áo giáp sắt cho anh trụ vững đến khi Clinton mang hết người đi. 

Richer bám lấy mép tường, vừa nhìn xuống đã thấy Clinton chuẩn bị leo lên. 

"Stop!" Clinton thất thanh kêu lên. 

"ĐỪNG, KHÔNG!!!" Clinton hốt hoảng, nhìn Richer ở trên cao đang nở nụ cười với mình. Sau đó, anh thấy Richer ném một thứ trong tay xuống, anh chụp lấy, phát hiện ra đó là máy ghi âm.

Trên máy ghi âm dính đầy máu. 

"RICHER!" 

Ngay khoảnh khắc sau đó, chính mắt Clinton nhìn thấy hai gã phía sau Richer giơ hai mũi d.a.o về hướng lưng đ.â.m xuống. Nét mặt Richer đau đớn, m.á.u từ miệng không ngừng tràn ra. Hơi thở Clinton trở nên yếu ớt, như có cái gì đó chặn lại, khiến hô hấp khó khăn vô cùng. Anh hoảng loạn muốn nắm lấy dây thừng trèo lên, nhưng chính Richer đã cầm lấy nó trước, dùng sức lực cạn kiệt của mình thu hồi dây kéo lên.

Người phía dưới không ngừng kêu Richer ngừng tay, chỉ là không còn sức để cất tiếng nói. Những nhát d.a.o kia như roi mây không ngừng hướng về cơ thể đầy thương tích của Richer mà trút xuống, đến khi anh khụy chân, cằm đặt lên bệ cửa sổ, mảng tường trắng nhanh chóng bị m.á.u từ miệng nhuộm đỏ, bên cạnh là sợi dây thừng dính đầy m.á.u tanh mà anh cầm chặt trong tay. 

Trong lòng Clinton sôi sục, vừa tức giận vừa bất lực, cuối cùng ở khoé mắt người chiến sĩ sắt thép rơi xuống một hàng lệ dài. Clinton đ.ấ.m vào tường thật mạnh, các khớp tay đều kêu lên, cất giọng đau đớn gân cổ gào lên một tiếng oán hận. 

Thân là đội trưởng mà chẳng có trách nhiệm với binh sĩ của mình, hai chữ đó Clinton anh hoàn toàn không xứng đáng.

Clinton không ngừng chỉ trích bản thân mình. 

Hơi thở Richer vơi đi phần nào, hai mắt hầu như không thể mở nổi nữa, cả cơ thể nặng nề chẳng còn lực để nâng đỡ bản thân đứng lên, nhúc nhích đầu ngón tay cũng là miễn cưỡng. 

Richer biết, bản thân đã đến cực hạn rồi. 

Nhưng cô gái anh thương phải làm sao đây.

Cố Y Y, đời này anh bắt buộc phải nợ em một chữ tình để không phụ nước phụ dân. 

Anh cố gắng ngướn cổ hướng xuống dưới kia, mặc cho m.á.u ở miệng tràn ra. Đôi mắt mờ mịt cố gắng mở to, nhìn Clinton đau đớn nói: 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./vet-nut-con-tim/chuong-94.html.]

"Lời cầu hôn... tôi còn chưa kịp nói với cô ấy, đồng chí thay tôi gửi đến cô ấy một lời xin lỗi... nói rằng... Richer Rathbun nợ cô ấy một... đời... một... lời... xin... lỗi." 

Dứt lời, một bàn tay to lớn năm lấy đầu Richer kéo ngược vào trong. Clinton dưới này mở to mắt, gào thét cào lấy bức tường, rối loạn muốn xông lên, nhưng đáp lại anh cũng chỉ là những tiếng cười man rợ vang vảnh. 

Clinton hoảng loạn muốn tìm đường lên tầng ba, dù ra sao đi nữa, nhất định phải mang Richer trở về. Một đồng chí vừa bàn giao người dân đến nơi an toàn quay trở lại, chứng kiến cảnh Richer bị bọn chúng tàn ác bạo hành, ngay đó thấy Clinton vội vã muốn cứu Richer, gấp gáp giữ chặt Clinton: "Đội trưởng, không được, chúng ta phải rời đi. Bên đội một đã nhận báo cáo bên chúng ta đã hoàn thành việc giải cứu người dân, bọn họ cũng rút rồi." 

"Nhưng Richer..." 

"Đồng chí Richer đã cố hết sức cho nhiệm vụ lần này, chúng ta nên trở về!" 

Giữa đại cuộc và đồng đội, chỉ có thể chọn một mà thôi. 

Cánh tay Clinton xụi lơ, tùy ý cho đồng chí kia lôi kéo mình rời đi. 

Nơi này đã có một chiến sĩ hăng hái với trách nhiệm, lưu lại một tinh thần hy sinh mãi mãi không bao giờ dập tắt. Cũng chính nơi này, một trái tim, một tình yêu chớm nở đã rụi tàn.

Tạm biệt, Richer Rathbun. 

*Choảng* 

"Sao vậy Y Y? Hôm nay cậu làm bể nhiều bát lắm đó." Sơn Chi cúi người nhặt từng mảnh vỡ bỏ vào túi nilon, nhìn sắc mặt có phần tái nhợt và thẩn thờ đầy phần bất an của Cố Y Y mà lo lắng. Sáng nay nhìn Cố Y Y cứ như người mất hồn, hết quên trước quên sau thì sẽ làm bể đồ đạc. 

Cố Y Y không kiềm được sự lo sợ trong lòng. Bắt lấy cánh tay Sơn Chi, sốt ruột nói: 

"Sao bọn họ còn chưa về nữa, Sơn Chi, tớ rất lo." 

Sơn Chi ôm lấy vai bả cô nàng, thấp giọng trấn an: "Cậu đừng lo lắng, bọn họ nhất định thắng lợi trở về." Không chỉ riêng Cố Y Y mà ngay cả Sơn Chi cũng lo lắng, cứ cách mười lăm phút lại chạy ra khỏi lều lóng ngóng. Đáng tiếc, dù nhiều lần vẫn không thấy một chuyến xe nào trở về. Mà chỉ thấy nhiều binh sĩ gom lấy s.ú.n.g và hành trang tức tốc chạy đi sau khi một đồng chí trở lại. Sơn Chi chẳng biết họ nói gì với nhau mà hành động có phần gấp gáp như vậy. 

Tống Miên ôm lấy bắp tay, anh cũng bị thương sau khi đỡ giúp Silas một đường đạn bay tới. Đám người cầm s.ú.n.g kia đã tiêu diệt hết phân nửa. Anh muốn lên tầng chi viện cho Clinton nhưng một đồng chí báo cáo bên họ đã giải cứu được người cho nên Tống Miên bảo rút lui. Nơi này không chỉ đơn giản là có bao nhiêu người, sợ rằng còn có những thứ đáng sợ hơn. 

Chad có điều gì đó khó hiểu, hai đồng chí anh phái đi trợ giúp không biết đã tập hợp cùng Clinton rời khỏi đó chưa. Trong lòng thầm nghĩ, nếu bên Clinton đã thành công giải cứu người, chắc hẳn mọi việc đã an toàn, cho nên an tâm rời đi. 

Hai xe quân đội đã mang người trở về, cho nên bọn họ sẽ lái xe motor trở về. Lẩn trốn rời khỏi cổng trường kia, ai nấy đều thở dốc, không có vết thương bé thì cũng là bị đạn xược qua như Tống Miên. 

Bọn người cấm s.ú.n.g đã tổn thất số lượng khá lớn, tuy số đông nhưng vẫn bị bọn họ b.ắ.n chết. 

Tống Miên đứng dựa vào thân xe, giang tay cho Chad băng bó vết thương. Tầm nhìn hướng về hai thân ảnh ở xa xa, một trước một sau đang đi về phía này. Anh cảm thấy có điều rất kỳ lạ, biểu hiện của Clinton vô cùng không hợp lý. 

Chad vừa băng bó xong, cũng theo tầm mắt anh mà nhìn. Đến khi bước chân Clinton không nhấc lên nổi nữa, đứng yên bất động, đầu cúi gầm, đồng chí phía trước thở dài, hơi thở nặng nề phát ra. 

Tống Miên nhìn thấy bả vai Clinton run lên, anh sảy chân dài đi đến, không nói không rằng chỉ đứng nhìn người đàn ông trên một mét tám đang nén tiếng khóc của mình. 

"Song... " một từ cất lên, bao nỗi run rẩy đau thương đều tràn lan ra ngoài. 

"Ừm." ánh mắt Tống Miên d.a.o động. 

"Richer... đồng chí Richer đã hoàn thành nhiệm vụ... " Lời nói đứt quãng không tròn chữ, cổ họng Clinton nghẹn lại, cố gắng kiềm nén tiếng khóc của chính mình để nói.

Đáy lòng Tống Miên run lên, hàng mi khẽ động: "Cậu ấy đâu?" 

Nhìn giọt nước mắt hiếm hoi rơi trên gương mặt cương nghị ấy, cuối cùng Tống Miên cũng đã hiểu ra. Clinton ngẩng đầu, hiện ra đôi mắt đỏ bừng, run tay chỉ về hướng ngôi trường kia. 

"Tôi muốn mang đồng chí Richer đi nhưng đồng chí nói bọn chúng có bom." 

Hai mắt Tống Miên đầy tơ máu, cuộn chặt nắm đ.ấ.m tay, cơ thể cường tráng cũng không ngăn nổi cơn run rẩy của bản thân. Ngay khoảnh khắc này, chi viện đã tới, ý chí muốn cướp lại thân xác của Richer ngày càng sôi sục. Tống Miên cầm lấy súng, hai mắt lạnh như băng dẫn đầu binh sĩ hướng về cổng trường kia. 

"Tất cả theo tôi, diệt sạch nơi này." 

"Rõ!"

Loading...