Vết Nứt Con Tim - Chương 95
Cập nhật lúc: 2025-02-13 19:04:29
Lượt xem: 1
Sùng sục khí thế xông vào, nhưng cách cổng trường mười mét một trận đạn pháo ồ ạt nổ tung. Cả nhóm binh sĩ phản ứng nhanh nhẹn, ngay lập tức tản ra, mỗi người ẩn nấp một chỗ. Đất cát nổ tung bay lên tứ phía, cây cối ngã xuống không ngừng, những bụi cỏ um tùm bị nổ tung chốc lát đã ngã xuống nằm dưới lớp đất. Tống Miên cúi đầu, sau mấy lần nổ, trên đầu và lưng đầy đất và đá, anh lắc lắc đầu mấy cái, nhìn quang cảnh trước mắt trở nên sáng sủa. Chỉ sau mấy trận nổ kinh thiên động địa, ngôi trường không còn bị những cây xanh kia che khuất, mà hoàn toàn phơi bày dáng vẻ xưa cũ của nó.
Nhưng điều làm cho binh sĩ nổi giận không phải trận b.o.m bất chợt nổ ra mà là t.h.i t.h.ể của hai binh sĩ được Chad cử đi chi viện đội Clinton đang ở trước mắt. Bọn chúng tàn bạo trói chặt hai binh sĩ ở giữa trường, có hai kẻ đứng trên nóc trường giữ lấy sợi dây thừng với vẻ mặt nghênh ngang đắc ý. Mà trước n.g.ự.c hai binh sĩ kia, hàng chục lưỡi d.a.o đ.â.m xuyên qua, mặt nạ cũng cởi xuống nhưng đó không còn nhìn rõ ngũ quan nữa, bởi vì trên khuôn mặt chỉ toàn nhát d.a.o cắt dài, hủy hoại gương mặt đến độ không thể nhận ra. Đây là một hành động tàn ác ma quỷ, khiêu khích quân đội, giẫm đạp người đã mất!
Cả người Chad như mất hết sức lực, khụy chân đưa mắt mơ hồ nhìn hai binh sĩ kia.
"Devil! Rum! "
Một đồng chí là chiến hữu của hai binh sĩ kia, không kiềm được sự hận thù, kích động muốn dùng b.o.m nhưng Clinton lại ngăn lại, thứ bọn họ muốn chính là t.h.i t.h.ể của ba binh sĩ bị bắt lại. Binh sĩ nọ phẫn nộ cuộn tay đập mạnh xuống đất, vài giây sau vang lên tiếng khóc nghẹn ngào.
Đạn pháo lại tiếp tục ném xuống, xem quân sĩ như sâu bọ mà phun thuốc diệt trừ. Nhìn cảnh bộ quân phục màu xanh rằn ri chạy trốn b.o.m đạn, những kẻ m.á.u lạnh hừ nhẹ phát ra từng tiếng cười đắc ý ngông cuồng.
Tống Miên không còn giữ được lý trí của mình, nói với Clinton: "Dẫn binh sĩ rời đi, tôi sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t bọn chúng!"
Không để Clinton hiểu được hết ý mình, anh quay đầu muốn xông vào biển b.o.m kia, quyết chiến với bọn chúng. Clinton nhào tới, cùng với những đồng chí khác ghìm lấy thắt lưng và tay của anh kéo về. Chad bật khóc thành tiếng, nhưng vẫn ra hết sức kéo Tống Miên rời khỏi.
"Song, đủ rồi. Đủ rồi, Song! Chúng ta phải rời khỏi đây."
Clinton: "Lần sau trở lại, chắc chắn sẽ lấy m.á.u bọn chúng rửa thù cho binh sĩ ta!"
Trời gần sập tối, binh sĩ mới lần lượt trở về nhưng là vẻ mặt họ có điều gì rất kỳ quái.
Cố Y Y vụt chạy ra, nét mặt đầy vui mừng.
Nhưng là...
Một hàng quân nhân xếp dài, ai cũng cuối đầu. Sơn Chi nhìn thấy người giỏi che đậy cảm xúc như Tống Miên cũng không giấu nổi đau buồn. Clinton moi ra từ túi quần một chiếc hộp nhỏ, đưa đến trước mặt Cố Y Y.
Cô gái run run cánh tay, chần chừ rồi nhận lấy, cầm thứ này trên tay, cả người cô đều đông cứng. Đây là chiếc máy thu âm cô đưa cho Richer.
Sơn Chi nghe câu hỏi đắng cay của Cố Y Y thốt lên: "Richer... Anh ấy đâu? Thứ này từ đâu anh có? Anh ấy bị thương rồi sao?"
Hàng loạt câu hỏi đặt ra nhưng đáp lại cô lại chính là sự im ắng từ mười hai đồng chí trước mặt. Cơ thể Cố Y Y dần trở nên không bình tĩnh, nắm lấy cổ áo Clinton, giọng điệu như cầu xin, cô tức tưởi bật khóc, gặng hỏi:
"Anh ấy đâu?"
"Đồng chí Richer đã hy sinh trong nhiệm vụ lần này, cậu ấy đã hoàn thành thật tốt, chiến thắng lần này lại là cậu ấy mang về." Giọng điệu Tống Miên lạnh tanh, nhìn thẳng vào nét mặt ngưng đọng của Cố Y Y khi anh vừa nói xong câu đầu.
"Không... Không thể nào... Các anh lừa tôi thôi đúng không? Các anh hùa theo anh ấy trêu chọc tôi đúng không?" Không kiềm được cơ thể run rẩy, điên cuồng lắc đầu, sự thật này cô không muốn chấp nhận.
"Richer... Anh ấy đã hứa sẽ quay trở về, anh ấy đã hứa với tôi..."
Cố Y Y dường như gục ngã, ôm lấy đầu không ngừng lui về sau, trở nên bất bình tĩnh. Sơn Chi đưa tay đỡ lấy cơ thể rút cạn sức lực, chính bản thân Sơn Chi vô cùng sốc với những lời nói này, nhìn cô bạn thân gào khóc cũng không kiềm được mà nức nở.
Clinton ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt đầy tơ máu, giọng nghẹn đặc nói: "Đồng chí Richer đã đưa cho tôi thứ này, trước khi hy sinh cậu ấy đã giao nó cho tôi và nói phải mang thứ này đến cho cô."
Cố Y Y kịch liệt lắc đầu, ôm lấy hai tai, đồng tử mù mịt sương mù, không muốn nghe bất kỳ tin tức nào.
"Không... Các người nói dối, Richer vẫn đang làm nhiệm vụ."
"Đừng lừa gạt tôi."
"Tôi không muốn nghe."
Bất chấp phản ứng không bình tĩnh của Cố Y Y, Clinton cuộn chặt nắm đấm, gắng gượng tiếp lời: "Trước khi rời đi, cậu ấy có nói với tôi một vài điều nhưng tôi chỉ nghe được cậu ấy nói... "
Clinton nhìn thẳng vào gương mặt bất động thanh sắc trước mắt, anh biết cô ấy đang lắng nghe, cho nên cánh môi khô khan của anh lần nữa mấp máy buông lời: "Richer Rathbun nợ cô một đời."
Sự chịu đựng của Cố Y Y đã đến cực hạn, chôn mặt vào vai Sơn Chi, tay ôm lấy chiếc máy thu âm khóc xé nát ruột gan.
Đêm khuya thanh vắng, ở trong chiếc lều còn sáng đèn, Cố Y Y khóc đến vành mắt đỏ âu, run rẩy nhấn nút bật đoạn ghi âm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./vet-nut-con-tim/chuong-95.html.]
Âm thanh không tốt, mở lên đã nghe tiếng rè rè, khoảng chừng rất lâu sau mới có tiếng nói phát ra. Đấy là âm thanh cả đời Cố Y Y không dám quên, giọng của Richer mang sự kiềm nén nghẹn lại, là một âm điệu rồng mình chịu đựng.
"Xin lỗi..."
Chiếc máy vẫn tiếp tục phát ra, hơi thở nặng nề không ngừng dồn dập phả vào. Cố Y Y chăm chú lắng nghe, bàn tay căng thẳng không ngừng niết lấy dây quai, lâu lâu cô lại nghe tiếng kêu đau đớn, nhưng chỉ là phản ứng bất ngờ, không gào thét mà là chịu đựng. Rất lâu sau, cô mới nghe được giọng của Richer lần nữa. Nhưng lần này thật khác, không đau đớn hay kiềm nén mà chính là thanh âm hạnh phúc.
"Thật xin lỗi, ngày hôm nay đáng lý ra là ngày anh vui nhất, mong chờ nhất nhưng sắp tới... anh phải đi làm một nhiệm vụ ở một nơi thật xa... Anh chỉ muốn nói với em một điều trước khi đi." Richer thở dốc, hơi thở nặng nề phát ra nhưng Cố Y Y nghe rất rõ ràng, anh đang cười, một tiếng cười rất nhẹ rất khẽ, mang theo sự dịu dàng trầm thấp nói với cô:
"Y Y... Cố Y Y, lần này anh đã đọc đúng, tên, em rồi chứ?"
Ba từ "Cố Y Y" vừa cất lên đã làm nước mắt cô lăn dài, sau đó nức nở khóc, giọng điệu yếu ớt đau khổ niệm tên anh: "Richer... "
"Một tuần bảy ngày, mỗi phút mỗi giây anh đều cố gắng luyện tập, chỉ tiếc là đến lúc... lúc bày tỏ lại không có cơ hội... Lời cầu hôn lại biến thành lời xin lỗi... "
"Anh không muốn chết, thật tình là anh không muốn chết. Anh muốn cùng em đi tới hôn nhân. Y Y, anh không muốn chết, một chút cũng không... Chỉ là, đất nước này, vì đại cuộc... Anh phải nhẫn tâm phụ em một đời... Anh... xin lỗi."
"... Kiếp này gặp được em là may mắn lớn nhất trong cuộc đời của anh."
"... ưm... hmm... " Một nhát d.a.o đ.â.m từ n.g.ự.c trái đổ ập đến bất ngờ, khiến Richer kêu lên tiếng đau thảm thiết, nhưng sợ bản ghi âm thu lại những điều không tốt đẹp, vừa kêu lên hai tiếng đã im bặt không dấu vết đau đớn nào được tái hiện.
"Cố Y Y... Anh yêu em."
Đoạn ghi âm kết thúc sau một tiếng *Rầm*
"Đừng! Không!... Richer! Richer, đừng bỏ em.... "
Cố Y Y tinh thần hoảng loạn, ôm lấy máy ghi âm gục ngã gục gường, nước mắt hai hàng thi nhau tuôn rơi, cánh môi bị cắn đến bật m.á.u nhưng cô không cảm nhận được cơn đau, chỉ cảm giác ở tim của mình có ai bóp chặt lại.
Richer của cô, chưa bao giờ thất hứa.
"Bây giờ anh lại thất hứa với em, anh lấy cái gì đền bù cho em đây, Richer!"
Trăng tà đã lên cao, tiếng khóc đau thương vẫn để lại nhiều sự đau lòng.
Richer Rathbun chọn phụ tình, để không phụ nước.
Tống Miên vừa tắm xong, chiếc áo thun cụt tay màu xanh quân đội ướt hơn phân nửa bên, ở cổ vắt một chiếc khăn lau đầu, bắp tay lộ ra màu da lúa mạch nhưng trên đó lại có rất nhiều sẹo và vết thương mới, hơi nước chưa khô từ trên đầu rơi xuống, thuận theo cần cổ từng giọt chảy xuống, Sơn Chi đứng lên, không nói hai lời kéo chiếc khăn đặt lên đầu anh bắt đầu lau khô.
Sự việc của Richer khiến cô cũng đau lòng, bây giờ Cố Y Y mang tâm lý không ổn định, tinh thần sa sút, lúc nào cũng khóc đến nỗi cô đau xé ruột gan. Giọng Sơn Chi buồn bã, nhắc nhở anh nhưng không thể buông lời nặng nề hơn được.
"Vết thương còn chưa lành hẳn, sao anh lại đụng nước rồi?"
Tống Miên không cãi mà nhận lỗi ngay: "Nếu như không làm mình thanh tỉnh, anh nhất định sẽ không thể tỉnh táo."
"Vết thương này không đáng ngại, anh sẽ chú ý."
"Vâng."
Cái c.h.ế.t của Richer làm cho Tống Miên nhớ đến người chiến hữu tên Alan của mình, anh luôn hối hận vì lần đó không ở đây tham chiến cùng đồng đội, điều đó đã để lại cho anh sự áy náy không bao giờ phai. Đến hẳn bây giờ, một đồng đội vừa tham gia vào lại vĩnh viễn ra đi, anh muốn phát điên cũng không thể phát điên vào lúc này. Chứng kiến cảnh chiến hữu kề vai sát cánh ra đi chính là những điều tàn nhẫn nhất, không chỉ Richer mà thân xác đến c.h.ế.t còn bị đày đoạ của hai chiến sĩ kia.
Tống Miên rũ mắt, đem ngón tay mình bấm mạnh, y như hành động này nhắc nhở anh phải tỉnh táo, không được mất lý trí.
Đêm đen gió lạnh vi vu kéo đến, Sơn Chi có phần xấu hổ cúi đầu. Khi trở về lều để nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng khóc đau thương của Cố Y Y, cô lại không muốn khiến cô ấy lúng túng hay kiềm nén, cho nên đi tìm Tống Miên.
Cô hỏi Silas, thì cậu nhóc hất hàm về phía trong lều quân đội nói: "Đội trưởng đang dọn chỗ ngủ, để em vào kêu anh ấy ra."
Có nhiều đồng chí ra ra vào vào, nhìn Sơn Chi huýt sáo trêu ghẹo lại bị đồng chí bên cạnh đánh vào đầu.
Cuối cùng Tống Miên cũng đi ra. Trên gương mặt ưu sầu gắng gượng kéo lên một nụ cười nhạt, anh nhìn Sơn Chi khẽ hỏi: "Đêm rồi sao em không ngủ? Nhớ anh à?"
Mặc dù chỉ là một câu bông đùa nhưng Sơn Chi biết, trong lòng Tống Miên cũng đang khốn khổ về cái c.h.ế.t của Richer, chàng lính cách mạng nhiệt huyết ấy đã để lại cơn đau không thể tả cho những người kề vai sát cánh.