Vết Nứt Con Tim - Chương 96
Cập nhật lúc: 2025-02-18 22:55:25
Lượt xem: 3
Sơn Chi lắc đầu, thấy không thích hợp lại gật đầu.
"Anh..." Giọng cô kéo dài, có phần khó nói: "Anh có thể chứa chấp em một đêm không?"
Anh nghiêng mặt nhìn cô gái bên cạnh, tỏ ý không hiểu.
"Mỗi khi Y Y khóc đều không muốn người khác nhìn thấy, nếu nhìn thấy cô ấy lại kiềm nén, như vậy sẽ đau buồn hơn."
Thà khóc một trận thật oanh liệt, còn hơn là giữ mãi trong lòng.
Tống Miên đánh một tiếng thở dài, không chỉ riêng Cố Y Y mà Clinton hay Chad đêm nay cũng không thấy về trại, vẻ mặt ai nấy cũng đều chứa đựng ưu buồn sầu não.
Anh quàng tay qua cổ Sơn Chi, thuận thế kéo cô đi vào lều. Hành động này làm mặt mũi Sơn Chi đỏ bừng. Mặc dù vậy cũng không kháng cự hành động này, chỉ lí nhí thì thầm: "Người ta nhìn kìa Tống Miên!"
Càng nói anh càng muốn thể hiện, ghé môi sát vào vành tai cô, hơi nóng phả ra đầy mê muội, tư thế mờ ám phả chút hư tình, trả lời: "Anh chính là muốn đánh dấu chủ quyền đó. Nhiều đồng chí không biết cứ trêu em mãi thôi, anh chịu không nổi."
Mặt mũi Sơn Chi như chiếc nồi đun nước, kêu lên những tiếng sôi sục muốn bùng phá nắp nồi.
Đứng trước một đám đông toàn là nam giới, Sơn Chi có phần há hốc, bên cạnh là Tống Miên đang giải thích: "Tránh tăng diện tích nên sinh hoạt chung, chỉ là hơi chật thôi."
Sơn Chi nhìn anh rồi bất giác sinh ra áy náy.
Chỗ này đã hẹp rồi, cô ngủ ké thì cũng làm chỗ ngủ của anh chật chội hơn thôi.
"Để em sang ngủ cùng Vị Tư." Vừa nói cô vừa xoay người, Tống Miên nhanh tay chộp lấy, mạnh mẽ kéo về, giọng điệu trầm thấp, mang chút phong thái thanh thản: "Đến thì cũng đến rồi, người em được bao lớn mà nghĩ đến chuyện một giường không vừa chứ."
Hai người lôi kéo nhau đi vào trong, đi thẳng đến một góc trong cùng, đây là nơi ngủ của anh. Các đồng chí ở đây lấy ván gỗ làm giường, lấy balo làm gối, mặc dù hoàn cảnh có thiếu thốn nhưng ai nấy đều không oán than, mọi người đều đã rất quen với cơ cực. Xung quanh toàn là những tấm màng màu xanh lá, có người còn đang nằm kể chuyện, có người thì giúp nhau đ.ấ.m bóp, Sơn Chi nhìn có chút thẩn thờ.
"Nhìn gì đó? Có anh ở đây mà em dám công khai ngoại tình hả?" Thanh âm sặc mùi giấm chua của đồng chí Song bên cạnh.
Sơn Chi nghiêng mặt sang, trừng mắt.
Anh cười cười, cúi người với tay lấy balo đặt ở phía trong, từ trong balo lấy ra một chiếc tăng mưa rồi trải lên bề mặt gỗ không đồng đều, chỗ thủng chỗ mục nát. Tống Miên ngồi lên thử, cảm giác còn rất cứng. Đối với anh ngủ như này thì không thành vấn đề nhưng nếu Sơn Chi nằm ngủ đến sáng thì thế nào cũng đau điếng cả người. Tống Miên nghĩ ngợi giây lát, xoay người lấy ra 1 bộ quân phục trải lên thêm một lớp, đặt tay nhấn nhấn mấy cái, cảm giác đau nhức đỡ hơn rồi mới kéo Sơn Chi ngồi xuống.
Anh lấy màng buộc lên bốn đầu, lòm còm bò vào rồi lấy màng tấn vào mỗi góc tránh muỗi vào.
Hai người đối mắt, cảm giác không khí hơi ngột ngạc. Đến giờ ngủ, bên ngoài chỉ có một ngọn đuốc thắp sáng, gương mặt Tống Miên mờ ảo trong mắt cô, anh gầy đi nhiều rồi, dưới mắt là quầng thâm cũng có nhiều lằng in trên mặt do đeo mặt nạ cả ngày.
Mặc áo thun mỏng manh cho nên Sơn Chi cũng thấy được phần nào cơ n.g.ự.c mãnh liệt nhấp nhô, yết hầu trượt lên rồi trượt xuống, làn da bánh mật hiện lên những đường gân mạnh mẽ thu hút thị giác Sơn Chi, hình ảnh này sống động vô cùng.
Đầu óc Sơn Chi trở nên mơ màng, trong bóng tối cứ mê mẩn nhìn.
"Sao? Đang tưởng tượng cảnh bắt nạt anh hả? Hay là ngược lại?"
Ba hồn bảy vía Sơn Chi trở về. Cô chớp mắt lại không ngừng l.i.ế.m môi, đấy là phản xạ theo thói quen, không ngờ hình ảnh này làm Tống Miên có thêm cái cớ bắt nạt cô.
Tống Miên kín đáo nói trong lòng: quả nhiên cô nhóc này có ý đồ với anh, vậy đêm nay phải cẩn thận một chút.
Anh chỉnh lại áo, đập đập lên: "Em nằm lên đây sẽ đỡ đau hơn."
Sơn Chi lắc lắc tóc, chu môi biểu cảm không đồng tình: "Không muốn đâu."
Người nọ cũng bắt chước, nhưng có phần lố lăng hơn: "Không muốn đâu đâu đâu."
Cô phụt cười, rồi nhanh chóng đưa tay lên bịt miệng, sợ làm ảnh hưởng các đồng chí khác.
Hồi lâu Tống Miên bỗng dưng sáp người tới, khàn giọng thỏ thẻ:
"Vậy nằm lên người anh đi, em muốn nằm trên hay nằm dưới?"
"Lưu manh!"
"Biết sao giờ, anh chỉ có ý niệm lưu manh với mỗi em thôi." Đồng chí Song với vẻ mặt bình thản vô tội ngâm nga nói, ngã lưng xuống, vòng hai tay gối đầu lên, nhìn Sơn Chi với ánh mắt sáng rực.
Cứ bị nhìn như vậy cũng thật ngại, cô mím môi dứt khoác kéo lấy bộ quân phục đệm lưng ra, ôm vào lòng nằm xuống đưa lưng về phía anh. Khoảng cách có phần khác biệt, trước giờ cô chưa cùng ngủ cùng anh, thường ngày có tiếp xúc thân mật nhưng chưa đến nỗi tình cảnh ngủ trên một chiếc giường chật hẹp, đắp chung một chiếc chăn mỏng manh. Nhiệt độ có phần gia tăng nóng rực, trong lòng là quân phục, còn lưu lại hương thơm thuộc về Tống Miên, cô rụt mặt xuống, chôn mặt vào cổ áo, khẽ cong môi.
Hành động lén lút lại kín đáo, nhưng có người đã thấu tâm tư dè dặt này của Sơn Chi.
"Gì vậy? Anh thơm hơn nè, cái áo đó ba ngày rồi chưa có giặt đó." Tống Miên nghiêng mặt, đầy ý trêu chọc, nhưng giọng nói rất thành thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./vet-nut-con-tim/chuong-96.html.]
Sơn Chi nhúc nhích động người, trong bóng tối nhìn anh với ánh mặt đầy miệt thị.
Tống Miên: "..."
Anh tủm tỉm cười, trở người qua, đối mặt với cô, mặt áp lên khủy tay trái, ngón trỏ tay phải khẽ nghịch ngợm lọn tóc của Sơn Chi.
"Đùa thôi, quần áo của bạn trai em dù có để bảy ngày thì vẫn rất thơm tho đó nha."
Cô chu môi, kéo lấy ngón tay quậy phá nắm chặt trong lòng bàn tay mình, hơi vân vê, mắt đối mắt nghiêm túc mà nói: "Ngày mai anh có đi làm nhiệm vụ không?"
Sau sự ra đi của Richer, khiến cô rất lo lắng cho anh.
"Không, nhưng ngày mai đội y tế của em e là phải chịu cực khổ rồi."
"Bên y tế tụi em phải chuẩn bị dụng cụ, ba ngày sau sẽ cùng tụi anh lên đường, chỉ huy Ui vừa mới đưa ra thông báo lúc chiều."
Anh dang tay ôm lấy Sơn Chi vào lòng, cằm tựa lên đỉnh đầu cô: "Đi ngủ thôi nào." Anh kéo chăn mỏng, bao phủ thân thể cả hai, dùng sự ấm áp của mình sưởi ấm cô gái của anh.
Cả người nhỏ bé chui rúc trong lòng n.g.ự.c Tống Miên, cô vòng tay ôm lấy thắt lưng anh, không giấu nỗi sự hạnh phúc mà cong môi cười ngọt ngào.
Giữa đêm, Sơn Chi lật mình, cô nghe loáng thoáng âm thanh kiềm nén. Cô ngỡ ngàng nhìn người đưa lưng về phía mình.
Chàng lính rắn rỏi rồi cũng sẽ có một mặt mềm tựa như bông. Sơn Chi đưa tay, ôm lấy anh, cô cảm nhận được cơ thể anh cứng nhắc.
Cánh tay cô siết chặt, thấp giọng nói: "Anh cứ khóc đi, buồn thì phải khóc, đừng để trong lòng."
Ngày thường anh mang bộ mặt lạnh lùng vô tâm, nhưng có cô mới biết, anh nhạy cảm và sâu sắc đến nhường nào.
Nước mắt Tống Miên ướt một góc cổ áo, sóng mũi anh cay cay.
Ở một mảnh đất hoang tàn dựng lên từng bảng gỗ chéo nhau tạo ra dấu cộng xiêu vẹo, mênh m.ô.n.g tấc đất thênh thang trải dài, từng bảng gỗ thi nhau nhấp nhô cao thấp. Tống Miên đặt một cành hoa trắng trước mộ phần phủ thảm cỏ xanh, hoa mười giờ nở muôn sắc màu.
Trước mộ phần trên bảng gỗ khắc một cái tên quá đỗi đau lòng: [_Alan Darhan_]
"Alan, tôi đến thăm cậu đây."
"Tôi đã trở về rồi."
"Cậu có khoẻ không?"
Anh ngồi bên cạnh thủ thỉ đôi lời cất giấu, chú chim sẻ bay đến đậu trên bảng gỗ, chỉ mới sáu giờ sáng, sắc màu bình minh vàng nhạt chiếu đến nơi này. Chú chim sẽ cúi đầu, mổ lên gỗ vang lên tiếng *cộc cộc* thật khẽ, tựa như thay Alan trả lời những câu hỏi đó.
Lần trước đến nơi này, câu đầu tiên mà Tống Miên nói chính là "Alan, tôi đã trở về rồi đây, thật xin lỗi vì để cậu chờ lâu như vậy." Còn nhớ khi đặt chân đến, anh trông thấy ngày hôm đó có một con chim cũng ở trên mộ phần ngắm nhìn về một hướng mặt trời, như đợi chờ một dáng hình tiếc nuối.
Tống Miên thở một hơi dài, gục đầu nhìn bông hoa màu trắng suy ngẫm thật lâu.
"Sắp tới tôi sẽ phải làm nhiệm vụ trong một thời gian dài, sẽ rất lâu mới đến thăm cậu."
Chỉ là tiếng gió vội vàng lướt qua mang theo tiếng vù vù, anh không màn tới, tiếp tục nói:
"Trận đánh tiếp theo có vẻ khá gian nan, tôi và chỉ huy cùng các đội trưởng đội khác phải họp rất lâu, có rất nhiều bàn cãi khi tôi đưa ra kế hoạch của bản thân, nhưng sau đó mọi người cùng dần tìm ra hướng giải quyết. Vấn đề nan giải nhất, là người phụ trách mã hoá b.o.m vô cùng hiếm..."
Luyên thuyên đến khi mặt trời lên cao, Tống Miên nghiêng đầu, nhìn bảng gỗ tên người lạnh ngắt:
"Alan cậu nói thử xem, lần này chúng ta có chiến thắng không?"
Chú chim sẻ gõ mõ hai cái, sau đó bay quanh người Tống Miên mấy vòng.
"Được rồi, lần tới sẽ dẫn anh em đến thăm cậu."
Làm nhiệm vụ bất chấp thời gian, Tống Miên muốn cùng một nhóm đến đây cũng thật khó, có người vừa mới làm nhiệm vụ về, chưa kịp tắm rửa đã lăn ra ngủ li bì, anh không nỡ phá rối thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi hạn hẹp nên quyết định một mình đến đây. Lái xe mấy tiếng đồng hồ trong đêm đen, chỉ để gặp người anh em của mình.
Sơn Chi ngủ đến năm giờ liền tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên là đưa tay dò xét, vị trí bên cạnh lạnh lẽo, cô bừng tỉnh ngồi dậy, hoảng hốt nhìn xung quanh, liếc mắt thấy trong lều chỉ loe ngoe mấy người còn say giấc, đối diện còn là chỗ của cậu nhóc Silas.
Cậu nhỏ này vừa mới đi làm nhiệm vụ về vào lúc hai giờ sáng, đội trưởng Song không nói không rằng lôi kéo cậu vứt ở chỗ ngủ này, trước khi đi còn nói: "Trông chị dâu cho kỹ đó." Cậu nhóc mơ mơ màng màng gật đầu chứ thật ra lưng vừa chạm giường đã ngủ không biết trời chăng đất lỡ gì rồi.
Cô xếp chăn màng ngay ngắn rồi ra khỏi lều. Đuốc bên ngoài vẫn sáng rực, ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt khi đồng chí nọ đổ thêm dầu vào.
Nhìn Cố Y Y co người ngủ không an phận trên gường, Sơn Chi đau lòng kéo chăn đắp lên. Nhìn kỹ mới thấy, ở khoé mắt cô nàng còn vương lại nước mắt, chắc là khóc cả đêm rồi, trong tay còn cầm lấy máy thu âm.
Cô vệ sinh cá nhân xong liền mang hai hộp cứu thương rời đi. Tinh thần của Cố Y Y như vậy, Sơn Chi thay cô ấy chuẩn bị.