Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vết Nứt Con Tim - Chương 97

Cập nhật lúc: 2025-02-19 16:06:34
Lượt xem: 2

Đến lều quân y thì vừa hay Vị Tư từ trong đi ra ngoài, hỏi cô về chuyện của Cố Y Y.

Nhìn biểu cảm ủ rũ buồn bã của Sơn Chi, Vị Tư cũng đoán được phần nào. 

Vị Tư thở dài, não nề nói: "Mình nấu cháo cho cậu ấy, cậu ăn luôn không?" 

"Được, lát nữa mình sẽ xuống phụ cậu." 

"Tự mình làm được rồi, cậu cứ trông Y Y đi." 

"Ừm." 

Bên trong đầy thuốc chữa trị, băng gạc, cồn và nhiều thứ khác, Sơn Chi vừa vào liền gặp Thẩm Phiên. Nhắc mới nhớ, từ ngày sinh nhật cô rất ít thấy Thẩm Phiên xuất hiện, chỉ nghe mọi người truyền tai nhau rằng cô ấy thường ở trong lều quân y nghiên cứu, không chịu cùng ai gặp mặt. 

"Cố ấy... Vẫn ổn chứ?" Thẩm Phiên bất ngờ lên tiếng. Cô ấy trong miệng Thẩm Phiên nhắc tới chính là Cố Y Y. 

Chuyện tình đau thương này khiến ai cũng đau lòng. Vừa chứng kiến cảnh hai người họ như đôi tình nhân đẹp đẽ, thế mà một ngày lại tang thương thế này. 

Sơn Chi rũ vai, thở một hơi dài: "Về mặt tinh thần thì tạm thời ổn rồi nhưng nếu nghe đến tên của Richer, Y Y không thể ngăn cản được kích động." 

"Đây là vấn đề tâm lý, cô vẫn nên để ý cô ấy nhiều chút." Thẩm Phiên nói tiếp: "Chuyện thành ra như vậy, cô ấy cũng nên buông bỏ, dù sao Richer ở trên trời cũng chỉ muốn nhìn thấy cô ấy sống vui vẻ." 

Thẩm Phiên đem hai ba túi bông băng bỏ vào hộp, lại nói: "Cái đó, Tống Miên... Tống Miên đã nói với cô khi nào lên đường chưa?" 

Sơn Chi lắc đầu, vừa làm việc trong tay vừa trả lời: "Hiện tại anh ấy chưa nói, có điều... chị cũng sẽ đi cùng họ đúng không?" 

"Tôi là quân y, không thể bị động đứng sau làm hậu phương mà phải trực tiếp theo sát bọn họ. Cô cũng đừng hiểu lầm tôi cố gắng đeo bám Tống Miên. Dù sao tôi cũng nhận ra một điều... " Nói tới đây, Thẩm Phiên nhìn thẳng vào mắt Sơn Chi với sự kiên định: "Thứ không phải của mình, dù có đổ m.á.u cướp giật cũng chẳng phải là của mình, tôi hiểu đạo lý này rồi." 

Thẩm Phiên thấy cô trầm mặc, cười lạnh hỏi: "Sao? Trong đầu vẫn nghĩ tôi lừa dối cô?" 

Sơn Chi lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Trận chiến lần này, tôi có chút bất an. Theo như lời Tống Miên nói, đây là trận đánh vào căn cứ của tổ chức cực đoan, trong đó ắt hẳn cũng sẽ có những thành phần nguy hiểm." 

Thẩm Phiên có phần bất ngờ, nhưng sau đó cười nhẹ một cái: "Chuyện của bên quân đội mà anh ấy cũng tiết lộ thông tin cho cô biết, cho thấy vị trí của cô trong lòng Tống Miên cũng thật cao."

"Nói nhiều chi bằng nhanh tay soạn đồ, chiều nay phải lên đường rồi."

Cô kinh ngạc bật thốt: "Nhanh như vậy sao?" 

Thẩm Phiên khoanh tay: "Bên tổ chức kia cũng đã rụt rịt chuẩn bị, chúng ta cũng nên đi trước một bước, đội y tế sẽ ở chỗ cố định, còn chúng tôi sẽ phải lên sàn chướng khoán đấu giá." 

Ba giờ chiều có cơn mưa nặng hạt, mây đen giăng kín cả bầu trời mang lại một không gian xám xịt áp bức lạnh lẽo, hơi đất sộc thẳng lên thật nồng. Sơn Chi đi cùng Cố Y Y mặc áo mưa bọc di chuyển ra xe quân đội đậu ở trước lều, hiếm khi thấy cô ấy lấy lại tinh thần, nói chuyện cũng dần thoải mái, có điều ít cười hơn. Như vậy cũng tốt, Richer mất cũng đã hai ngày, Cố Y Y như vậy mà gắng gượng vượt qua cơn đau này, hẳn là trái tim cũng bọc thép rồi. 

Tới lượt Sơn Chi lên xe thì ở phía sau có người lớn tiếng gọi lại. 

Cô quay đầu, phát hiện ra là Tống Miên, liền mừng rỡ. 

"Em sang đây đi chung với anh." 

"Dạ." 

Ngồi sau lưng anh, cô mới để ý, hình như cũng có một binh sĩ đang ngõ ý. 

"Này này này có lên hay không? Tôi lái xe hơi bị điêu luyện đấy, cô đừng có mà chê bai tôi, người muốn tôi chở còn phải xếp hàng dài dài đó!" 

Bernie chống nạnh, bất mãn nói với Tô Tiểu Mai. 

Cô nàng nhỏ nhắn này cũng không vừa, chỉ vào Bernie tức giận lớn tiếng: "Vậy thì anh đi mà chở những người muốn anh chở đi, chị đây không có cần!" 

Hình như cô ấy rất bốc đồng với câu nói của Bernie. 

Người ngoài như Tống Miên, nghe thoáng qua cũng hiểu, anh nghiêng mặt cười nói với Sơn Chi: "Cái mùi giấm này chua quá, có điều thua giấm chúa là em." 

Tống Miên cười một cái rồi im lặng, thay vào đó là tiếng rít lạnh. Bên eo là đôi bàn tay ngọc ngà ra sức nhéo lấy thắt lưng. 

Cơn đau càng bành trướng, anh phải giơ tay hoà giải, nhăn nhó mặt hạ thấp tông giọng nịnh nọt: "Anh sai rồi, anh không nên nói như vậy, em hiền lành như thế, sao có thể là một người phụ nữ đanh đá chứ, ui da!"

"Xem như anh thức thời." 

Anh cười lấy lòng, tay phải xoa xoa eo. 

Tô Tiểu Mai càng ngày càng bực mình, quay người bỏ đi, hướng về xe quân đội mà đi tới. Bernie không hiểu sao cô gái này lại tức giận, anh chỉ muốn dùng cách này để hai người có thể gần nhau hơn thôi, thật là không còn cách nào tự nhiên hơn nữa. 

Bọn họ thường ngày như chó với mèo, cho nên cách bày tỏ cũng không giống ai, cứ dùng cách cãi cọ để mà nói chuyện. 

Cuối cùng Bernie cũng không giữ nổi nữa, bỏ hết mặt mũi đuổi theo. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vet-nut-con-tim/chuong-97.html.]

Tô Tiểu Mai đang đi băng băng về phía trước, bỗng dưng có một lực mạnh mẽ ôm ngang thắt lưng, tiếp đến là trời đất đảo lộn, ở bụng cấn đau nhói lên. Đợi khi thần hồn ổn định cô mới biết cái tên trời đánh này dám vác cô trên vai như bao cát, đã thế còn làm trước mặt mọi người, mặt mũi vứt hết rồi, càng nghĩ càng tức, nâng tay đ.ấ.m tới tấp vào lưng Bernie, đồng thời chửi bới. Với sức lực này của Tô Tiểu Mai cũng chỉ có thể làm nhân viên đ.ấ.m bóp giác hơi cho Bernie mà thôi. 

Đến khi anh mang cô ngồi trên yên xe mới thôi làm loạn, Bernie nắm lấy hai bả vai Tô Tiểu Mai bất lực nói: "Bà tổ của tôi ơi, hôm nay để tôi làm tài xế cho, ngồi yên đi, đừng có nháo mà, năn nỉ đó." 

Tâm tình vẫn còn chưa nguôi ngoai, nhưng Bernie đã xuống nước, cô cũng nên nể mặt mà chấp nhận. 

Chiếc tăng mưa buộc vào người Tống Miên hơi phất lên, Sơn Chi đưa tay giữ lấy, gió lớn lại thêm tốc độ lái xe không chậm, cứ giữ một lần thì lần hai lại trượt tay bay phất phơ. Cô lại mang góc tăng mưa đè xuống, Tống Miên hôm nay không mang mặc nạ, bắt gặp hành động của cô thì vô cùng buồn cười, cười rộ lên lộ ra hàm răng trắng sáng đều nhau. Anh vòng vai ra sau lưng, đem bàn tay lạnh lẽo của cô kéo một cái, khoảng cách giữ hai người dường như không còn khe hở. 

Tim Sơn Chi đập nhanh mấy hồi, đem bàn tay còn lại vòng ra phía trước, thuận thế ôm lấy thắt lưng anh, rụt rịt đặt cằm lên bả bai rộng lớn, nhắm mắt hưởng thụ hạnh phúc của riêng hai người. 

Tay trái Tống Miên áp lên mười ngón tay lạnh lẽo, đem mười linh hồn o ém trong lòng bàn tay, đem nó nung lên hơi ấm tình yêu. 

Sơn Chi đặt cằm lên bả vai anh, khẽ nói: 

"Tống Miên, em muốn mặc váy cưới, em muốn nhanh chóng trở thành cô dâu của anh, trở thành vợ của anh." 

Tống Miên cười khẽ, nghĩ đến cảnh tượng Sơn Chi của anh xinh đẹp rạng rỡ trong chiếc váy cưới và lễ đường linh đình, tâm trí của anh có hơi phấn kích mong chờ, không biết đó là cảm giác như thế nào, trong nhà anh sẽ xuất hiện một cô vợ, sau đó là những đứa nhóc tinh nghịch, một gia đình đầy đủ. 

Nghĩ thôi cũng đã kích động. 

"Đợi khi chiến tranh kết thúc, anh sẽ bồi thường cho em bằng một lễ đường linh đình, có chịu không?" 

"Anh nhớ đó." 

"Ừm." 

Chỗ bọn họ đến không xa, là một chiếc lều trại quân đội, đây chính là nơi đội y tế sẽ tiếp nhận việc chữa trị cho quân sĩ. 

"Bọn anh phải đi ngay, chỗ ngủ tối nay có hơi không chu toàn, em chịu khổ một chút." 

Tống Miên dùng ngón tay lau đi những vết bùn trên gương mặt Sơn Chi, trong mắt có phần luyến tiếc không nỡ. 

Cô nắm lấy bàn tay anh, hơi níu kéo: "Bao giờ anh quay lại đây?" 

"Cũng không thể nói trước, tranh thủ được lúc nào anh sẽ quay về gặp em." 

Xe nổ máy rồi, cũng nên tạm biệt, chỉ là cô không nỡ, cứ cảm giác lần này là lần gặp cuối cùng. 

"Anh phải đi rồi." Tống Miên nhìn gương mặt luyến tiếc rưng rưng trước mặt liền bất lực, không nỡ đi chút nào, anh thở dài, rướn người đáp xuống cánh môi dẩu lên kia một nụ hôn. Không quá phô trương, chỉ là đặt lên năm giây rồi rời đi. 

"Ngoan nào." Anh gỡ nhẹ ngón tay cô ra, xoa lên mấy cái. 

"Đâu phải anh bỏ trốn theo tình nhân đâu." 

Lúc này rồi mà anh còn tâm trạng giỡn, có điều câu nói này cũng giảm bớt áp lực trong lòng Sơn Chi, cô phụt cười một cái, lườm anh: "Anh đi đường cẩn thận."

"Anh biết rồi." Tống Miên đeo mặt nạ lên, đã sắp tiến gần mục tiêu không thể để lộ dù cho dưới cơn mưa giông này. 

Sơn Chi đứng đó nhìn theo bóng dáng Anh đến khi trong lều có người kêu vào. 

Ngoài bốn cô gái ra, còn có Lưu Trình, còn một người nữa, gương mặt rất quen thuộc, là Nicolas, bác sĩ nam lúc Sơn Chi cùng Silas đến tỉnh Nany. 

Nicolas có dáng vẻ điềm tĩnh, không nhiệt tình cũng chẳng lạnh lùng, mấy ngày tiếp xúc có thể thấy Nicolas rất ít khi bắt chuyện với mọi người. Có điều, hình như anh chàng ngoại quốc này chỉ có chủ động với một cô gái nhiệt tình vô tư khác. 

Vị Tư chỉ vào lọ thuốc, nhe răng càu nhàu: "Cái tên bác sĩ này, làm sao lại bỏ vào hộp của tôi?" 

"Tôi thấy nó cần thiết." 

Cô nàng hừ lạnh một hơi: "Cái gì cũng bỏ vô, tự tôi làm cũng được mà, không làm phiền anh đâu."

Nicolas lại bỏ thêm một những thứ khác vào, xem lời lẩm bẩm của Vị Tư là gió thoảng qua tai. 

Vị Tư sắp bị làm cho tức chết, bứt tóc giậm chân bước ra ngoài. Sơn Chi không vội đuổi theo, bước đến gần kệ bông băng, không nhanh không chậm cất tiếng nói: "Anh có ý với cậu ấy hả?" 

Cánh tay miệt mài của Nicolas bỗng khựng lại mấy giây rồi tiếp tục. 

Giọng điệu bình thản lãnh đạm trả lời: "Đó là việc của tôi." 

"Vị Tư là cô gái yêu thích tự do, tính tình phóng khoáng cá tính, lời nói vô cùng thẳng thắn, không thích lừa dối, là một cô gái tự lập. Vị Tư không yêu cầu quá cao, chỉ cần người đàn ông đó có thể hiểu được hết tất cả về cậu ấy, nuông chiều và bao dung cậu ấy." 

Nicolas dừng hẳn mọi việc, đưa ánh mắt lạnh tanh nhìn Sơn Chi. 

"Cô nói với tôi việc này là có ý gì?" 

Sơn Chi không nại mà đối mắt, bình thản đáp: "Ý của tôi, chẳng phải anh là người rõ nhất sao?" 

Loading...