Vết Thương Của Tình Yêu - Chương 74
Cập nhật lúc: 2024-11-18 21:51:10
Lượt xem: 2
Một buổi sáng đẹp trời, Giang Hà đi công tác chưa về, Bin thì ở nhà chơi với 2 ông. Bất chợt Hạ Vân nhớ đến Mai Ngọc. Thế là cô quyết định lái xe đi tới trại giam thăm nó.
Khi cả hai gặp mặt, Mai Ngọc bây giờ bụng đã nhô lên rất nhiều. Nhưng con bé gầy lắm, chắc là do ăn uống không đủ chất khiến cho Hạ Vân thật sự rất xót xa. Còn Mai Ngọc có lẽ thời gian trong tù đã rất hối hận nên khi gặp Hạ Vân cô ta chỉ gục đầu khóc mãi mà chẳng nói được lời gì?
Cuối cùng khi chuẩn bị ra về Hạ Vân gửi cho Mai Ngọc mấy lon sữa và ít bánh trái. Cô có hứa sẽ về xin Giang Hà thả Mai Ngọc ra. Lúc nghe đến đây Mai Ngọc liên tục cảm ơn Hạ Vân.
-Chị Đình, em cảm ơn chị.
Hạ Vân đang định rời đi lập tức vì câu nói của Mai Ngọc mà khựng lại. Cô quay lại đi tới cầm tay Mai Ngọc, cái nắm tay siết chặt thâm tình và đầy nước mắt
-Em giữ sức khỏe. Đợi tin vui của chị.
-Dạ.
…
Một buổi sáng cuối thu trên một bản làng xinh đẹp. Bộ phim NHƯ HOA TRONG MỘNG của Hạ Vân được chính thức đi đến đoạn cuối của bộ phim. Đạo diễn Đàm Sương đứng đó hướng dẫn cho nam 9 và nữ 9 biểu cảm ngày gặp lại. Thế nhưng Đăng Khôi chưa kịp nói gì thì Giang Hà đã ngang ngược kêu mọi người cứ quay cho anh. Phần này anh tự xử lý được khiến cho tất cả mọi người ai nấy đều chỉ biết im lặng nghe chỉ đạo. Còn Hạ Vân thì hết nói với Giang Hà rồi. Từ chuyện anh thay đổi tên nam 9 nữ 9 trong truyện, bảo phải để tên thật là tên anh và cô không được thay thế, đến chuyện tự ý làm nam 9 trong phim là Hạ Vân đã cạn lời luôn rồi. Nhưng cũng may nam 9 là anh nên những cảnh quay thân mật Giang Hà và cô luôn tạo được góc quay đẹp cho bộ phim.
Sau năm mươi năm trời chạy trốn. Cuối cùng nam chính cũng tìm được nữ chính bên một bản làng của vùng núi tây bắc. Hạ Vân đang cặm cụi giặt giũ quần áo, Giang Hà đứng phía sau. Ông đưa mắt nheo nheo nhìn theo bóng dáng người thương sau bao nhiêu năm dài xa cách.
Trái tim trong lồng n.g.ự.c ngày gặp lại liên tục thổn thức. Không nhịn được Giang Hà cất lên thành tiếng hỏi
-Nếu lỡ năm mươi năm sau gặp lại.
Phong sương trí nhớ đã phai màu
Đối diện tương phùng như người l
Hỏi thật lòng người có thấy đau?
Hạ Vân nghe giọng nói quen thuộc dù qua bao năm vẫn không thể quên được. Bà quay lại. Một tầng sương mờ phủ qua đôi mắt vẫn không sao lãng quên được hình bóng người thương. Bà lom khom đi tới. Hai mắt như sắp khóc đưa tay run run chạm lấy người ông rồi như thể không còn ngại ngùng gì nữa. Bà ôm chầm lấy ông sau bao nhiêu năm dài đằng đẵng, cái ôm thật chặt cho thỏa đi nỗi nhớ.
Giọng bà khàn đi trong nghẹn ngào xúc động
-TÌNH NÀY TỰA GIÓ TUYẾT VÔ THƯỜNG.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./vet-thuong-cua-tinh-yeu/chuong-74.html.]
-CHỈ CẦN ĐỘNG MỘT CÁI SẼ LẠI THƯƠNG.
Ý Hạ Vân nói dù qua bao nhiêu thời gian đi nửa, dù gió tuyết có vô thường đến rồi đi, thì chỉ cần ngày gặp lại, Giang Hà của bà xuất hiện thì tình yêu của bà vẫn sẽ tự động sống lại chẳng vì thời gian đã qua mà xóa đi.
Nghe bà trả lời xong, đáy mắt ông nhanh chóng cũng tuôn ra từng giọt lệ nóng. Ông ôm bà cái ôm vững chãi, cứ thế đứng giữa muôn trùng núi, ông gác lại công việc, gác lại những bộn bề mà thời gian đã để ông bà lỡ hẹn. Ông ôm bà, hai trái tim cùng vang lên nhịp đập của hạnh phúc. Hướng mắt nhìn ra phía xa. Ông giơ ngón tay, bà ngoắc lấy. Hai người cùng hứa sẽ bên nhau cho đến ngày cuối cùng.
Cắt
Tiếng đạo diễn vang lên, cả đoàn vỗ tay chúc mừng cuối cùng bộ phim cũng đã hoàn thành tốt đẹp. Ấy thế mà Giang Hà và Hạ Vân nơi đó vẫn chưa chịu thoát vai. Cứ thế mọi người hiểu ý nhanh chóng lui về phía sau. Để cho nam chính và nữ chính của họ tiếp tục ôm nhau trao nhau những nụ hôn thật đẹp giữa núi đồi hùng vĩ.
Giang Hà đặt lên tay Hạ Vân một chiếc hộp gỗ đã cũ. Hạ Vân nhận lấy, tò mò mở ra, trong chiếc hộp là một bộ trang sức bằng vàng nhưng đều có là mẫu mã rất xưa.
Hạ Vân chưa kịp hết ngạc nhiên khi nhận món đồ này từ tay Giang Hà. Thì trước mặt cô anh đã quỳ xuống. Một chiếc nhẫn kim cương được anh cầm trên tay và chìa ra trước cô. Giọng anh trầm thấp, đôi mắt nhìn cô đầy tình ý nói
-Hạ Vân em đồng ý làm vợ anh nhé.
Hạ Vân nhìn Giang Hà lúc này, cô không khỏi xúc động. Nhìn xuống bộ trang sức mình đang cầm. Nhớ lại những chuyện đã sảy ra với Giang Hà. Cô nghẹn ngào hỏi anh
-Đây là kỷ vật của mẹ mà anh luôn tìm cách giữ lại đúng không?
Giang Hà nghe nhắc đến mẹ 2 mắt anh nhanh chóng đỏ hoe
-Ư, anh thay mẹ hôm nay hỏi cưới em cho anh?
Hạ Vân nghe xong cô khẽ mỉm cười, nước mắt cô vô thức rơi xuống trong sự hạnh phúc đang Giango dâng. Hạ Vân gật đầu, đưa tay chìa ra để Giang Hà đeo nhẫn cho cô, sau đó anh đứng lên đối diện, cô chòàng tay ôm chặt lấy anh, khẽ nép đầu vào lồng n.g.ự.c anh. Cô nói
-Em đã nhận sính lễ của mẹ. Và đồng ý là vợ của anh. Từ nay gia Vânmình mãi mãi hạnh phúc anh nhé.
Giang Hà nghe xong, trống n.g.ự.c anh đập mạnh dồn dập. Anh siết tay ôm chặt lấy Hạ Vân
-Giang Hạ Vân. Anh yêu em.
Hạ Vân khẽ cười rút vào n.g.ự.c Giang Hà mỉm cười đáp lại
-Vân Giang Hà. Em cũng yêu anh!!!
Hết.