Vì Quá Nghèo Tôi Đành Đi Bán Quỷ - 44

Cập nhật lúc: 2025-04-08 15:14:04
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Máu từ cánh tay Lệ Xuyên từng giọt nhỏ xuống nền nhà lạnh lẽo.

"Lệ Xuyên!" – Tưởng Manh hoảng hốt hét lên, vội vã lao đến đỡ lấy anh.

Người đàn ông kia ánh mắt vẫn đục trắng, hành vi mất kiểm soát, khiến Lệ Xuyên cảm thấy bất an. Anh nghiêng đầu, khẽ nói: "Người này có gì đó không đúng, chúng ta nên rút trước đã."

Tưởng Manh gật đầu không chút do dự: "Được, đi thôi!"

Cô tuy không sợ quỷ, nhưng lại không dám xem thường người còn sống đang phát cuồng trước mắt. Đối với quỷ, cô có thể dùng bùa, trận pháp hay phép thuật. Còn với một người đàn ông khỏe mạnh đang phát cuồng? Cô thừa nhận mình yếu như gà con, sức chiến đấu gần như bằng không.

Giờ phút này, điều duy nhất cô có thể làm là dìu Lệ Xuyên rời khỏi đó.

"Lệ Xuyên, anh có đau lắm không?" – Tưởng Manh vừa dìu anh, vừa nhìn chằm chằm vào vết thương m.á.u chảy không ngừng, sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy.

Lệ Xuyên cố gắng giữ bình tĩnh, nhẹ giọng nói: "Không sao, chưa c.h.ế.t được đâu."

Đúng lúc đó, Lý Kiến Nghiệp từ xa chạy tới cùng vài người khác, vừa thấy tình hình liền hốt hoảng hỏi: "Hai người không sao chứ? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?!"

Tưởng Manh chỉ kịp nói nhanh một câu: "Gọi xe cấp cứu! Lệ Xuyên bị thương rồi. Còn người kia có vấn đề, mọi người mau kiểm tra đi!"

Nói xong, cô vội dìu Lệ Xuyên ra ngoài tìm hộp sơ cứu.

Lệ Tuyết vừa hay đi ngang qua, thấy anh trai mình bị thương thì tái mặt, vội chạy đến: "Tiểu Manh Manh, chuyện gì xảy ra vậy? Anh… anh bị sao vậy?!"

"Nhanh, tìm hộp thuốc sơ cứu!" – Tưởng Manh hét lên.

May mắn là tiệm ngọc kế bên có hộp sơ cứu, nên họ nhanh chóng giúp Lệ Xuyên cầm máu. Vết thương sâu, nhưng vẫn trong tầm kiểm soát.

"Chỉ là vết thương ở tay thôi, không nghiêm trọng." – Lệ Xuyên vẫn cố mỉm cười, dù sắc mặt hơi tái, vẫn muốn trấn an cô em gái và Tưởng Manh.

Tưởng Manh lặng lẽ nhìn anh, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Nếu không có Lệ Xuyên đẩy cô ra, có lẽ giờ người nằm đó chính là cô rồi. Và đáng sợ hơn cả là… tai họa đổ m.á.u mà cô từng cảnh báo cho anh, cuối cùng lại ứng nghiệm ngay trong khoảnh khắc anh liều mạng bảo vệ cô.

Cô cắn môi, ánh mắt dần tối đi: "Cảm ơn anh, Lệ tổng. Nếu không có anh… có lẽ tôi đã—"

Lệ Xuyên cong môi, ánh mắt chứa đựng tia ấm áp dịu dàng: "Giữa chúng ta, không cần khách sáo như thế."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./vi-qua-ngheo-toi-danh-di-ban-quy/44.html.]

Đúng lúc ấy, một viên cảnh sát vội vã chạy tới: "Cô Tưởng, đội trưởng chúng tôi muốn gặp cô."

Tưởng Manh liếc nhìn Lệ Xuyên, hơi chần chừ vì còn lo cho vết thương của anh.

"Tôi không sao đâu, chắc họ có việc quan trọng mới gọi cô." – Lệ Xuyên nhẹ giọng nói.

Tưởng Manh gật đầu, theo cảnh sát quay lại hiện trường.

Người đàn ông bị nhập lúc này đã bị còng tay, bốn cảnh sát phải đồng loạt đè chặt anh xuống đất. Anh ta run rẩy dữ dội, đôi mắt vẫn đục trắng, hoàn toàn không phản ứng với bất kỳ câu hỏi nào. Dù bị hỏi thế nào, anh ta cũng không hé môi nửa lời, trông giống như một người nghiện đang lên cơn.

Lý Kiến Nghiệp chau mày: "Người này… không bình thường chút nào."

Tưởng Manh đứng bên cạnh, giọng điệu bỗng lạnh lùng: "Anh ta bị hạ chú khống tâm."

Lý Kiến Nghiệp nghe xong thì suýt bật thốt: Chưa xong nữa sao? Vừa hết chuyện quỷ nhập, giờ lại đến chú thuật.

Anh cố gắng giữ bình tĩnh: "Cô có cách giải không?"

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Tưởng Manh khẽ quan sát người đàn ông đang vùng vẫy, trong lòng cũng thấy áp lực. Chú khống tâm là loại chú thuật cực kỳ tàn nhẫn, chỉ những người có đạo hạnh rất cao mới thi triển được. Cách hạ chú cũng muôn hình vạn trạng—có thể dùng ngày sinh, tóc, thậm chí vật cá nhân của người bị hại. Một khi trúng chú, họ sẽ hoàn toàn bị điều khiển như con rối.

"Giải thì không phải không được, nhưng rất phiền. Phải dùng pháp thuật đấu với người đã hạ chú, dùng bùa, trận pháp để phá giải. Nếu thắng thì giải được chú."

"Vậy… cô có chắc chắn không?" – Lý Kiến Nghiệp lo lắng.

Tưởng Manh trầm ngâm rồi gật đầu: "Tôi sẽ thử. Loại chú này, dù có thất bại cũng không ảnh hưởng nhiều đến người bị hại. Cứ xem như tôi thử giúp anh ta một lần."

Nói đoạn, cô cười nhạt: "Cũng tiện thể trả thù cho Lệ Xuyên."

Lý Kiến Nghiệp nhìn cô nghiêm túc: "Tôi hy vọng cô có thể đảm bảo an toàn cho người này."

"Anh yên tâm. Tôi tự biết giới hạn của mình." – Tưởng Manh đáp, ánh mắt vẫn dõi theo người đàn ông đang run rẩy kia.

Lý Kiến Nghiệp thở ra, rồi hỏi: "Cần chúng tôi chuẩn bị gì không?"

Tưởng Manh chỉ tay về phía người đàn ông đang bị đè chặt: "Lát nữa anh ta sẽ giãy rất mạnh, mọi người nhất định phải giữ thật chắc, không để anh ta thoát ra."

"Cô yên tâm, chuyện này cứ giao cho chúng tôi!" – Một viên cảnh sát vỗ n.g.ự.c chắc nịch. Dù người kia có điên thật, thì bốn người họ vẫn có thể đè được một.

Loading...