Vĩnh Lạc Công Chúa - 15
Cập nhật lúc: 2024-09-07 22:20:44
Lượt xem: 307
Phụ hoàng không nhịn được cười một tiếng trên đầu ta: “Con xem con kìa, còn không thích nghe lời thật lòng.”
Mẫu phi vốn dĩ một mặt u sầu, lúc này cũng không nhịn được cười: “Xem kìa, vẫn giống như hồi nhỏ, chỉ thích nghe người khác khen mình, đúng là trẻ con.”
Ta quay đầu đi không nhìn họ, nhỏ giọng phản bác: “Mới không phải!”
“Con phải luôn giữ một trái tim nghi ngờ đối với mọi người.” Phụ hoàng nói: “Như vậy mới không để người khác có cơ hội lợi dụng.”
9
Nhị ca sau khi điểm danh vào triều đã đến cung của ta, sau khi cho mọi người lui, huynh ấy với vẻ mặt nghiêm túc, lôi từ trong tay áo ra một chuỗi kẹo hồ lô, vừa dúi vào tay ta vừa dặn dò: “Ăn ít thôi.”
Ta nhận lấy, vui vẻ nói: “Nhị ca là tốt nhất! Ta thích Nhị ca nhất!”
Nhị ca bề ngoài không có biểu cảm gì, nhưng thực ra khóe miệng đã không kìm được mà nhếch lên.
Ta thừa thắng xông lên, hai tay chống cằm nhìn hắn: “Nếu Nhị ca có thể đưa ta ra khỏi cung chơi, thì huynh chính là ca ca ta thích nhất!”
Khóe miệng Nhị ca mím lại, có vẻ hơi không vui nhìn ta, hỏi: “Nếu ta không đưa muội ra khỏi cung chơi thì không phải là... nữa?” Còn cố tình dừng lại một chút, nuốt xuống câu “ca ca thích nhất”.
Trong lòng ta thầm nói đồ trẻ con: “Đương nhiên vẫn là ca ca ta thích nhất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./vinh-lac-cong-chua/15.html.]
“Được.” Nhị ca gật đầu, nghiêm nghị nói: “Vậy ta sẽ không đưa ngươi ra khỏi cung chơi.”
Ta cảm thấy toàn thân mất hết sức lực, ngồi phịch xuống ghế, uể oải “Ồ” một tiếng.
Hắn lại hỏi: “Ta với Tam ca, muội thích ai nhất?”
Đây thật đúng là... câu hỏi chếc người mà.
Nếu ta nói là hắn, Tam ca biết được tất nhiên sẽ tính sổ cả mối thù mới lẫn cũ, ít nhất một tháng không thèm nói chuyện với ta. Nếu ta nói là Tam ca, Nhị ca tất nhiên sẽ ngay lập tức phất tay áo bỏ đi.
Nhị ca hừ lạnh một tiếng, ta vội vàng nắm lấy tay hắn, vẻ mặt chân thành nói: “Đương nhiên là Nhị ca rồi!”
“Miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo.” Nhị ca kéo ta ra, nhưng ta dám chắc, dù hắn tỏ vẻ không tin, trong lòng chắc chắn đang nở hoa.
Quả nhiên.
“Còn không mau đi theo?” Hắn đi đến cửa, cố ý dừng lại, quay lưng về phía ta nói.
Ta vội vàng chạy đến trước mặt hắn, chắp tay sau lưng: “Lần này ta muốn chơi thêm vài ngày.”
Nhị ca không nhìn ta, đứng cách ta không xa không gần, nhàn nhạt nói: “Ồ, tùy muội.”
Đi được một đoạn, ta giẫm phải hòn đá, trẹo chân đi suýt ngã, may có Nhị ca nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy, hắn chê bai: “Đã lớn thế này rồi mà đi đường còn vấp ngã.” Sau đó lại hỏi: “Có đau không?”